Chương trước
Chương sau
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Trong góc phòng, vô số dây đằng đột nhiên vươn ra. Chúng nó tựa như mãnh thú bị chọc giận, hướng tới Tần Nam Y phát ra tiếng tru chói tai!
Trái tim Tần Nam Y như ngừng đập! Đây là cái gì?! Quái vật to lớn như vậy vẫn luôn ở trong phòng sao? Vừa rồi cô ta đã dùng tinh thần lực điều tra, vì sao lại không phát hiện bọn chúng?!
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng vuốt ve dây đằng, trong giọng nói mang theo sự trấn an: “Cô ta chỉ là có chút sợ hãi, không xúc phạm đến ta.”
Chúng nó phát ra âm thanh ku ku ku, chậm lùi về bóng tối.
Tần Nam Y trong lòng thoáng thả lỏng, lại nhìn đến vai Hàn Kiều Kiều, trên vai cô là một con quái vật nữa! Nó xấp xỉ thực vật, làn da phiếm xanh lại ngả tím, trong đó, mấy cái dây đằng đang từ từ quấn lên cẳng chân cô ta.
Cô ta rốt cuộc nhịn không được thét chói tai ——
“A a a a a!!!”
Hàn Kiều Kiều đem từng sợi dây đằng quấn về, cô kiên nhẫn mười phần, toàn bộ quá trình vẫn luôn thật bình tĩnh.
“Phách Bội Nhĩ, nhẫn nại một chút, không được ăn cô ta”
Tần Nam Y không rét mà run.
Cô ta lúc trước không có đem Hàn Kiều Kiều để vào mắt, bởi vì Hàn Kiều Kiều là người không có dị năng! Nhưng mà bây giờ trong phòng còn có những con quái vật không rõ chủng loại này! Tần Nam Y thật sự sợ hãi!
Một khi bắt đầu sợ hãi, tim đập nhanh thêm, hô hấp hỗn loạn, nước mắt không khống chế được trào ra ngoài.
Hàn Kiều Kiều chỉ lẳng lặng đánh giá cô ta, phảng phất như thưởng thức biểu tình sợ hãi của cô ta.
“…… Hàn Kiều Kiều, cô rốt cuộc muốn làm cái gì…… cô thả tôi ra, được không?……”
Hàn Kiều Kiều lại đột nhiên hỏi: “Cô có dùng tinh thần tìm kiếm không?”
Tần Nam Y sửng sốt một chút, sau đó phủ định lắc đầu.
Hàn Kiều Kiều nhíu mày, dường như có chút bất mãn: “Không có? Tôi nhớ rõ cô rất am hiểu cái này, bây giờ dùng đi."
Tần Nam Y run bần bật, cô căn bản không rõ Hàn Kiều Kiều rốt cuộc muốn làm cái gì. Lúc cô ta mới vừa tỉnh lại cũng đã dùng qua tinh thần lực tìm tòi, cô ta có thể nhìn thấy nơi này là một thành phố bị bỏ hoang, 1000 mét bên trong đều không có nhìn thấy người sống, chỉ phát hiện mười mấy con dị chủng cùng một ít biến dị thú lang thang khắp nơi. Giới hạn của cô ta là một nghìn hai trăm mét trái phải, hơn nữa, dị năng của cô ta chỉ có thể dò xét địa hình cùng sưu tầm dị chủng.
Đã từng là thiên chi kiêu nữ, giờ phút này lại bị Hàn Kiều Kiều nhốt vào một nơi xa lạ, giống một con sơn dương đợi bị làm thịt.
Hàn Kiều Kiều đợi trong chốc lát, nhíu mày hỏi cô ta: “Cô dùng rồi sao?”
Tần Nam Y đành phải gật đầu.
Hàn Kiều Kiều lúc này mới có chút vừa lòng, tiếp tục mặt vô biểu tình nói: “Cô hẳn là nhìn thấy dị chủng. Thật ra tôi cũng không định lừa cô, nơi này đúng thật xuất hiện một con Hoàng Hậu. Không biết cô là quá tự tin, hay là quá khinh địch? Vậy mà chỉ dẫn theo bốn dị năng giả liền nghĩ rằng lấy được tinh hạch Hoàng Hậu?
Như là là nghĩ đến cái gì, Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng cười cười, cô thật sự quá gầy, khi cười rộ lên, so với lúc không cười càng thêm đáng sợ.
Tần Nam Y giọng nói run run năn nỉ cô: “Hàn Kiều Kiều, cô thả tôi đi, tôi không cần tinh hạch Hoàng Hậu, cũng sẽ không nói cho những người khác là cô bắt cóc tôi, chuyện này…… Thả tôi được không? Cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô! Cô muốn cái gì? Tinh hạch sao? Tôi có rất nhiều tinh hạch cấp cao."
Hàn Kiều Kiều cười lạnh nhìn cô ta: “Tôi không phải dị năng giả, tinh hạch đối với tôi mà nói không có tác dụng, tuy rằng có thể lấy tinh hạch giao dịch vật phẩm, nhưng mà cũng rất gây chú ý."
"Tôi có thể cho cô đổi thành tinh hạch cấp thấp! Hoặc là cô yêu cầu cái gì tôi trực tiếp cho cô! Cái gì cũng có thể cho cô! Cô muốn cái gì? Đồ ăn? Hay là vũ khí?……”
Hàn Kiều Kiều chậm rãi lắc đầu.
Tần Nam Y sốt ruột muốn chết!
“Vậy cô rốt cuộc muốn làm cái gì?! Chẳng lẽ cô phải báo thù cho Hàn Dực sao?! Nhưng mà người giết hắn đã chết! Cùng tôi không có quan hệ! Tôi không liên quan!!
Nghe được cái tên quen thuộc từ miệng Tần Nam Y, trong mắt Hàn Kiều Kiều hiện lên một tia đau đớn.
“Nếu không phải cô và mẹ mang tôi đi trên danh nghĩa làm nhiệm vụ, đem tôi ném vào sào huyệt dị chủng, anh trai tôi sẽ không bởi vì cứu tôi mà tiêu hao dị năng quá mức, cũng sẽ không bị Tần Văn Hạo bức đến nông nỗi đồng quy vu tận!!"
"Tôi định cứu hắn!” Tần Nam Y điên cuồng quát: “Tôi là định cứu hắn! Tôi biết nơi đó đã bị Tần Văn Hạo thiết lập mai phục, chính là tôi không thể nói ra! Cho nên tôi mới tiêm cho cô loại thuốc đó! Tôi cho rằng chỉ cần cô biến thành dị chủng, A Dực liền không cách nào cảm nhận được cô! Nhưng ai biết…… Ai biết hắn……”
Hàn Kiều Kiều giật mình, cô vẫn luôn cho rằng, cô cùng anh trai gặp được Tần Văn Hạo ở bên ngoài sào huyệt là trùng hợp, thì ra… hắn sớm đã có dự mưu.
“Các người…… vậy mà cùng nhau lập kế hoạch? Cô không phải rất yêu anh trai tôi sao? Vì cái gì?”
Tần Nam Y khóc lóc thảm thiết, không biết là bởi vì hối hận hay là vì sợ hãi: "Tôi không muốn hại anh ấy…… tôi chỉ là muốn cho cô biến mất mà thôi! Chính là sau này tôi mới biết được kế hoạch của mình đã bị tiết lộ ra ngoài, Tần Văn Hạo mượn cơ hội này đối phó với A Dực, tôi căn bản không có biện pháp! Đành phải tiêm cho cô loại thuốc kia, ai biết cuối cùng hắn vẫn tìm được cô."
Cô ta nói tới đây, bỗng kích động lên, “Là cô hại chết hắn! Nếu không phải vì cứu cô, hắn cường đại như thế sao có thể chết?! Cho tới nay, cô chính là gánh nặng của hắn! Chính là cô đối với hắn lúc nào cũng không cho hắn một sắc mặt tốt! Cô dựa vào cái gì?! Cô rốt cuộc dựa vào cái gì! Vì sao cô phế vật như vậy lại không chết? Vì cái gì chết người là hắn! Vì cái gì?!”
Hàn Kiều Kiều ngốc một hồi, lẩm bẩm tự nói: “… Thì ra là như thế này.”
“Hàn Kiều Kiều! Cô thả tôi ra! Là Tần Văn Hạo làm, cô không lý do đổ tội lên đầu tôi! Cô mau thả tôi ra!!!”
"Cô thả tôi ra...cô...cô không muốn biết anh trai cô chết như thế nào sao?”
“Tần Văn Hạo có mấy cân mấy lượng chẳng lẽ ngươi không biết sao? Bất quá là một dị chủng mà thôi! Có thể tiêu hao bao nhiêu dị năng của A Dực? A Dực sao có thể chết trong tay Tần Văn Hạo?
Hàn Kiều Kiều đờ đẫn rốt cuộc hiện ra một tia rung động.
Tần Nam Y không ngừng cố gắng: “Chỉ cần cô thả tôi, tôi liền đem hết thảy sự tình nói cho cô!"
Hàn Kiều Kiều chán ghét nhìn cô ta: "Đã đến nước này rồi còn ra vẻ? Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
“Không! Không, không phải…… tôi nói thật mà! Tần Văn Hạo đoạt đi chiếc nhẫn của tôi, chiếc nhẫn kia có tác dụng tăng cường dị năng, kẻ điên Tần Văn Hạo kia cho rằng có chiếc nhẫn là có thể thắng A Dực, lại không nghĩ rằng mặc dù hắn có chiếc nhẫn, vẫn không phải đối thủ của A Dực! Kết cục là ngọc nát đá tan! Tần Nam Y sợ Hàn Kiều Kiều không tin, liều mạng vặn vẹo thân mình, muốn cho Hàn Kiều Kiều xem vết hằn khi đeo nhẫn ở ngón tay cô ta.
Hàn Kiều Kiều có chút nghi hoặc.
Cô có nên tin Tần Nam Y không? Cô trước nay không nghe nói viện nghiên cứu phát minh ra sản phẩm nào tăng cường dị năng.
Thật thật giả giả… cô vì ngày này, chuẩn bị lâu như vậy, bất luận việc gì cũng không thể ngăn cô báo thù, cô sẽ không bỏ qua Tần Nam Y!
Sau đó, cô liền có thể an tâm đi cùng anh trai.
Hàn Kiều Kiều chậm rãi đứng lên, không hề để ý tới Tần Nam Y, hướng đến ngoài cửa đi ra.
Editor: Lan Anh
Beta: Chang
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.