Chương trước
Chương sau
“Uỳnh” bức tường bao xung quanh khu an toàn dưới thế công của dây đằng, giống như một tấm giấy mỏng, chỉ cần chọc nhẹ một cái liền vỡ nát.

Nhưng âm thanh to như vậy lại chỉ giống như một tiếng vang lớn.

Trong phòng điều hành, sắc mặt Bùi Tu Minh và Khổng Quỳnh biến đổi, bọn họ vội kéo màn che lên. Khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, đồng tử đều co rụt lại.

Khổng Quỳnh luôn luôn bình tĩnh cũng không thể che giấu được vẻ khiếp sợ của mình, “Đó là thứ gì?”

Bùi Tu Minh không quay đầu, chạy thẳng về phòng. Trong đầu chỉ còn đúng suy nghĩ mang tiểu Tinh rời khỏi chỗ này. Thứ đang diễn ra chính là tang thi triều.

Tang thi triều, không chỉ gồm tang thi mà còn có rất nhiều loại thực vật và động vật biến dị. Đời trước hắn chưa từng ở trong thành phố Thiên Thủy nên không biết tính chất của đợt tang thi triều này.

Từng đợt tang thi triều lớn bé, chỉ cần quét qua, căn cứ đều sẽ phải mang theo vết thương chồng chất. Nếu không thể vượt qua thì nơi đó sẽ trở thành lãnh địa của tang thi, vùng cấm của con người.

“Tiểu Tinh.” Bùi Tu Minh vội vàng đẩy cửa phòng ngủ, nhưng bên trong lại trống rỗng.

Hắn tim quanh phòng một lượt nhưng vẫn không tìm được, vậy chỉ có thể là do cậu đã đi ra ngoài.

Sắc mặt Bùi Tu Minh đặc biệt khó coi.

Khổng Quỳnh chạy theo đằng sau, lo lắng nói, “Chúng ta mau chạy thôi, vừa nãy tôi có thấy em trai anh ở bên ngoài cửa phòng điều hành, cậu ấy đã đi ra ngoài rồi.”

Bùi Tu Minh quay đầu nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo tới tận cùng, “Tại sao không nói?”

“Tôi, tôi thấy cậu ấy không nói gì nên nghĩ là không có chuyện gì quan trọng.” Khổng Quỳnh bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng cô sợ hãi, vội vàng nói, “Chúng ta trốn trước đã, hiện tại không còn thời gian để tìm em trai anh nữa.”

Chiếc mặt nạ ôn nhu của Bùi Tu Minh giống như bị xé nát, lộ ra nụ cười âm ngoan, “Cùng cô? Cô là cái thá gì? Cô hãy cầu nguyện tiểu Tinh không xảy ra vấn đề gì.”

Nói xong, ngay cả cầu thang hắn cũng không muốn đi, trực tiếp nhảy ra ngoài, từ tầng 5 đáp xuống đất.

……

Bùi Tu Minh đoán tiểu Tinh khả năng đã chạy tới chỗ Đường Hạo và Lục Hỉ Nhi nhưng trong lòng hắn vẫn luôn xuất hiện sự bất an khó giải thích.

Một phút sau, hắn đã tìm thấy Đường Hạo và Lục Hỉ Nhi nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng của tiểu Tinh.

Sắc mặt Bùi Tu Minh âm trầm đẩy dòng người ra, bắt lấy cánh tay của Đường Hạo, “Tiểu Tinh đâu? Tiểu Tinh không ở chỗ các cậu sao?”

Đường Hạo mở mịt nhìn hắn, “Tiểu Tinh không đến chỗ bọn em… Cậu ấy ở bên ngoài sao?”

Không đợi Đường Hạo nói hết, Bùi Tu Minh đã vội vàng rời đi, hắn biết tiểu Tinh có hơi mù đường nhưng hắn không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

Lòng hắn quặn đau, chắc chắn tiểu Tinh chưa chạy đi quá xa.

Nhưng trong tình huống này, chỗ nào cũng là người, ồn ào như chợ vỡ, thật sự rất khó tìm người.

Huống chi, dây leo kia còn đang tấn công ồ ạt, cho dù có dị năng giả hệ hỏa chống đỡ cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn. Khắp nơi đều là dòng người hỗn loạn cùng máu tươi, tất cả giống như một cái địa ngục trần gian.

Bùi Tu Minh nhìn quanh, cặp mắt bất tri bất giác nhiễm đỏ. Cảm giác thống khổ của đời trước lại ập tới, cảm giác vô vọng giống như cái xác biết đi….

Bùi Tu Minh nắm chặt mặt dây chuyền trước ngực, run rẩy hôn xuống, “Tiểu Tinh nhất định phải chạy thoát.”

Hắn không dám tưởng tượng được, chỉ vì sự sơ sót của mình đã khiến tiểu Tinh gặp chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Bùi Tu Minh đã không thể khống chế được bản thân.

Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là giải quyết cái dây leo kia. Ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn về phía mảng màu xanh lục phía xa, đôi mắt đen nhánh nổi lên sát ý.

Một bóng người nhẹ nhàng di chuyển trong dòng người đông đúc.

……

Tô Tử Tinh thật sự rất sợ hãi, cậu vất vả rời đi đám người, nhưng lại không thể tìm được đường về phòng.

Nhưng cậu biết, nếu bây giờ mình đi tìm đường về thì sẽ khiến bản thân rơi vào khốn cảnh. Anh trai giỏi như vậy, chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn cậu rất nhiều.

Cậu vừa lau nước mắt, vừa vội vàng chạy.

Vừa rồi khi bị ngã, may mắn cậu tìm được một cái góc nhỏ trốn vào. Nếu không, chỉ sợ lúc này cậu đã bị đám đông dẫm đạp tới chết. Tuy trốn được nhưng người cậu vẫn đầy những vết giày xám xịt, đặc biệt là chân, không biết bị ai giẫm trúng, lúc này vô cùng đau đớn.

Cậu lặng lẽ kéo ống quần lên, trên chân đã bầm tím một mảng lớn, nhưng cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chạy theo dòng người.

Trước mắt đã là cổng của khu an toàn, rất nhiều đều đang cố chen chúc chạy ra ngoài.

Tô Tử Tinh lúc này lại đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, “Anh…”

Cậu sẽ ở đây chờ anh trai đến. Cậu yên lặng rúc vào một góc, đôi mắt bất an chăm chú nhìn vào dòng người, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trai.

Nhưng từng nhóm từng nhóm người đi qua, vẫn không tìm được.

Hốc mắt Tô Tử Tinh đỏ ửng, cậu cắn chặt môi, nghĩ có thể là do anh trai không chạy tới cửa phía bên này. Anh trai giỏi như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Cậu lặng lẽ cúi thấp đầu, giống như con đà điểu sợ hãi đối mặt với hiện thực.

Nước mắt thấm ướt quần bông, Tô Tử Tinh có chút ghét bỏ sự yếu đuối của mình.

“Từ từ, mọi người mau nhìn, chỗ đó đang nổ!”

“Là quân đội sao? Quân đội đến rồi?”

“Dây leo kia hình như đứng yên rồi?”

Đám đông kinh ngạc dừng lại, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Tô Tử Tinh nghe thấy vội vàng ngẩng đầu nhìn, ở nơi rất xa kia đang dâng lên từng đợt khói, còn dây leo kia đã bị nhấn chìm trong đó, cậu vội vàng lau nước mắt, chờ mong nhìn.

Những người khác cũng không chạy nữa, tất cả đều nhìn chằm chằm nơi đó không chớp mắt.

Cuối cùng… Từng tảng từng tảng lớn dây leo rơi xuống, cháy thành tro bay theo gió.

Con người lại một lần nữa thắng lợi.

Mọi người nhịn không được nhảy nhót vui mừng, sống sót sau tai nạn khiến mỗi người đều cảm thấy sung sướng.

Trong lòng Tô Tử Tinh nhớ đến anh trai, muốn mau chóng chạy về tìm hắn.

Mới vừa cử động, cảm giác đau nhức trên đùi lại truyền tới, cậu nhắn mày, “Đau quá!”

Cậu cắn răng, khập khiễng chạy về phía trước, nôn nóng nhìn khắp nơi, “Anh!”

Trong khu an toàn, khắp nơi đều là mảng lớn mảng bé tro tàn, từ xa nhìn lại giống như một tấm

Càng đi sâu vào trong, phòng ốc càng bị tàn phá nghiêm trọng, khói súng dày đặc, thanh âm vui sướng xung quanh cũng giảm dần, chỉ còn lại tiếng khóc kêu bi thương không ngừng tăng lên.

“Uỳnh… uỳnh”

“Ai cứu anh ấy với, anh ấy vẫn còn bị đè bên dưới.”

“Tiểu Tùng, tiểu Tùng.”

Tiếng khóc kêu ầm ĩ, máu đỏ tươi văng khắp nền đất đối lập với nhưng khuôn mặt trắng bệch, tang thương làm người ta không lỡ nhìn.

Cậu dại ra lật người đó lại, không phải anh trai.

Lúc này cậu mới có thể cảm nhận được trái tim đang nhảy bang bang trong lòng ngực, nước mắt không biết từ lúc nào đã thấm ướt cả khuôn mặt.

Tô Tử Tinh hít hít mũi, vừa chạy vừa gọi, “Anh…Anh…anh ở đâu?”

Giọng Tô Tử Tinh khản đặc, khuôn mặt luôn sạch sẽ dính đầy tro bụi, trên quần dần dần thấm ướt vết máu, áo đầy dấu chân xám xịt, như là mới từ nơi tị nạn chạy ra.

Đến khi Bùi Tu Minh gặp lại cậu, nhìn thấy bộ dáng này, trái tim hắn nhói đau.

“Tiểu Tinh, ở đây.” Thanh âm quen thuộc vang lên làm Tô Tử Tinh chấn động, quay đầu nhìn.

“Anh!” Hai mắt cậu sáng ngời, chạy như bay tới.

Bùi Tu Minh ôm chặt lấy cậu, đôi tay nhẹ phát run, hắn không ngừng hôn lên trán người trong lòng, cảm thụ hơi ấm từ cậu, “Tiểu Tinh, không ngoan, chạy loạn khắp nơi.”

Tô Tử Tinh thật sự bị dọa khóc rồi, cậu nức nở giải thích, “Anh, em muốn đi tìm anh nhưng tìm mãi cũng không thấy, rất nhiều người đạp vào người em, đẩy em đi…”

Cậu kéo ống quần lên, để lộ miệng vết thương sưng đỏ, dữ tợn, đáng thương nhìn về phía anh trai.

Tầm mắt Bùi Tu Minh dừng ở trên vết thương. Người con trai mà hắn luôn bảo vệ chỉ bởi vì một phút sơ ý đã phải chịu vết thương nặng như vậy?

Trong lòng Bùi Tu Minh đột nhiên hiện lên ý nghĩ ác liệt, hắn nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, đôi mắt âm u cất giấu sự điên cuồng, “Tiểu Tinh, nếu anh coi chừng em chặt hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi.”

Tô Tử Tinh vẫn chưa phát hiện ra điều gì sai, cậu càng rúc sâu vào lòng anh trai, lau nước mắt, “Anh, may là cả hai chúng ta đều không xảy ra việc gì.”

“Ừ.” Bùi Tu Minh hạ mắt, nhẹ nhàng hôn cậu.

Tô Tử Tinh nôn nao, dù thế nào thì cậu cũng cảm thấy hôn như vậy rất kỳ lạ. Cậu không tự nhiên tránh né.

Bàn tay Bùi Tu Minh mạnh mẽ giữ chặt gáy cậu, người con trai nằm trong lòng ngực hắn, mờ mịt mở to hai mắt.

Đơn thuần, lương thiện nhưng lại có một đôi mắt phiếm hồng, dụ hoặc.

Bùi Tu Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, âm thanh mềm nhẹ, “Tiểu Tinh, vẫn luôn ngây thơ như vậy.”

“Hả, cái gì?” Tô Tử Tinh bị hắn nhìn đỏ mặt, cậu muốn né tráng nhưng vòng tay ôm cậu càng ngày càng chặt.

Hầu kết Bùi Tu Minh nhẹ nhàng lên xuống, đôi mắt càng ngày càng tối, “Tiểu Tinh nên trưởng thành rồi.”

Ngay tại lúc Tô Tử Tinh còn đang mở mịt, cả người đột nhiên bị ôm chặt, cánh môi mềm mại bị anh trai chiếm đánh.

Hết chương 18.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.