Tôi bối rối: “ Nhiệm vụ gì? Tại sao tôi lại không hề biết?”
Lương Tử vỗ trán: “ Ồ! Tôi quên mất không nói với cô, ông chủ vừa mới sắp xếp nhiệm vụ hôm nay. Anh ấy yêu cầu cô đi cùng chúng tôi để cứu một nhóm người ở bên phía ngoài căn cứ. Theo thông tin chúng tôi nhận được thì bên ấy có rất nhiều zombie nên cô phải đi cùng chúng tôi. Chuẩn bị tinh thần đi!”
Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì chân mẹ tôi bên cạnh đã nhũn ra.
“ Để con gái tôi chiến đấu với zombie? Nó không hề có năng lực gì cả. Các người định để nó tự mình đi tìm đường chết ư?”
Lương Tử cười, đầy ẩn ý nói: “ Dì, dì biết thừa cô ấy có năng lực gì mà.”
Tất nhiên mẹ tôi không ngốc nghếch như tôi, bà ngay lập tức hiểu ý nghĩa sâu sa của câu nói này. Mẹ im bặt không biết phản bác lại, chỉ biết nắm chặt tay tôi.
Mặc dù giờ tôi vẫn là zombie, nhưng tôi cũng không hề khác gì con người, tôi cũng biết sợ, nhưng sự thật là nếu hôm nay tôi không đi, cả tôi, mẹ và Tề Mộc Bạch sẽ bị đuổi ra ngoài.
Tôi nghiên răng nghiến lợi nói: “ Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Mẹ tôi bật khóc như thể lần này là lần cuối mẹ nhìn thấy tôi: “ Đa Đa! Chếc tiệt! Cái con bé ngốc nghếch này! Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết phải sống sao? Mẹ sẽ hận con cả đời này! Làm sao mẹ có thể sống sót mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-toi-tro-thanh-zombie-ngoc-nghech/3322951/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.