Chương trước
Chương sau
Lương Quốc Đào là người nói chuyện rất giữ lời, thấy Hứa Kình kiên trì như thế liền gật đầu đồng ý để hắn học lớp bốn.
Quách Anh Trinh không thể lay chuyển được hắn nên cứ để tuỳ vậy, nếu hắn không thể theo kịp thì lúc đó lại báo danh học lớp một sau cũng được.
Sau khi chuyện đi học được giải quyết xong Hứa Kình liền thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại việc hắn cần làm nhất chính là bổ sung năng lượng cho hệ thống, hắn đang mong cho trời nhanh tối.
Như thường lệ hắn vẫn ở nhà lựa đậu đồng thời canh chừng đậu đang phơi ở ngoài sân phơi lúa, nếu có dấu hiệu muốn mưa thì hắn cùng Lương Nhị Muội phải kịp thời thu đậu vào để tránh dính mưa.
Thời tiết tháng tám thường hay có mưa giông, nhìn thấy mây đen ở phía chân trời Hứa Kình trong lòng cầu nguyện đừng có mưa.
Tuy nhiên những đám mây đen ngày càng lớn nhanh chóng lan đến trên đỉnh đầu của họ. Lý Ngân Tú còn chưa đi làm việc, thấy vậy liền vội vàng gọi mọi người cùng nhau thu đậu phộng đang phơi trên sân vào nhà.
Lý Ngân Tú nhìn về phía chân trời hét lên: "Nhanh lên, gần sắp mưa rồi!"
Mọi người trong nhà họ Lương, bao gồm cả Lương Tiểu Bảo chạy nhanh đến sân phơi lúa để thu đậu phộng, Lương Quốc Đào cùng Quách Anh Trinh đã nhanh chóng đem những giỏ đậu phộng vào trong nhà để cất giữ.
Bọn họ vừa mới thu xong đậu phộng, còn chưa kịp đến mái hiên tránh thì mưa đã rơi xuống cùng với đó là mùi bùn đất bay lên.
Mưa núi kèm theo gió lạnh thổi mạnh khiến quần áo bay lật phật, làm nhiệt độ trong không khí hạ thấp xuống đột ngột.
Quách Anh Trinh khi đã đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa nặng hạt liền cau mày. Nàng buổi sáng mới bón phân cho ruộng bắp xong, mưa to như vậy thì toàn bộ phân bón đã bón sẽ bị trôi sạch. Trong nhà không có thừa phân bón nên rất khó có thể bón lần thứ hai.
Mưa càng lúc càng lớn nước dưới mái hiên chảy ào ào, Lương Quốc Đào nhìn màn mưa thật lâu, mới lên tiếng: "Không được, ta phải đi kiểm tra ruộng xem như thế nào?"
"Mưa lớn như vậy, làm sao có thể đi được?" Quách Anh Trinh nói như thế nhưng vẫn tìm dù đưa cho hắn.
Lương Quốc Đào cầm dù vác theo cuốc đi ra ngoài, hắn muốn đi kiểm tra bờ ruộng đem những chỗ hỏng trên ruộng bắp đều sửa sang lại, không thể để phân đã bón trôi đi hết được.
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất trong màn mưa, Hứa Kình cũng lo lắng nếu mưa cứ rơi như vậy, thì việc đi ra ngoài vào ban đêm sẽ rất khó khăn.
Mưa lớn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tạnh mưa bầu trời lại trong xanh hơn lúc đầu nhìn thật đẹp mắt.
Quách Anh Trinh mang theo con trai cùng con gái đi làm việc, Lý Ngân Tú bảo Hứa Kình dùng chổi tre quét sạch nước ở trên sân phơi lúa, chờ sân khô thì bắt đầu phơi đậu phộng.
Lý Ngân Tú đã ngoài sáu mươi tuổi, nên rất khó có thể bưng được giỏ đậu nặng như vậy. Sau khi cùng Hứa Kình trải đậu phộng phơi xong, bà liền đứng thẳng dậy dùng tay xoa eo nhìn về ngọn núi ở phía xa mà thở dài một hơi, "Nếu như không có tia W với thời tiết tốt như vậy, thì có thể đi lên núi hái được rất nhiều nấm."
Tiểu Bảo ở một bên hỏi: "Bà nội, trên núi cũng có nấm ạ?"
"Đúng vậy, có rất nhiều." Lý Ngân Tú sờ đầu hắn nói: "Mỗi khi trời mưa xong nấm trên núi lại mọc ra, trong đó có nấm đỏ, nấm đông cô, nấm rơm, nấm đùi gà.. và có rất nhiều loại nấm không kể tên được. Sau khi trời mưa sẽ xuất hiện rất nhiều nấm mộc nhĩ, không cần lên núi cũng có thể tìm được, còn có măng sau mưa đều có thể cao lên vài centimet, đem xào với thịt ăn thật ngon. Tóm lại, trên núi sau khi mưa lớn qua đi sẽ có rất rất nhiều thứ có thể ăn."
Nhìn thấy cháu trai đôi mắt tỏa sáng khóe miệng chảy nước dãi, Lý Ngân Tú vừa xót xa trong lòng vừa buồn cười, "Nuốt nước miếng vào đi, bà nội nói là trước đây chứ hiện tại bị ảnh hưởng bởi tia W nên sẽ không ăn được gì đâu."
Tiểu Bảo "Vâng" một tiếng rồi tiếp tục hỏi, "Bà nội, khi còn nhỏ bà sống không có tia W sao?"
"Không có, bà nội khi còn nhỏ cuộc sống rất tốt, mỗi nhà đều có thể ăn thịt một ngày ba bữa đều có thể ăn."
Tiểu Bảo không khỏi hâm mộ, "Bà nội, khi còn bé cuộc sống thật tốt."
"Không cần phải hâm mộ bà nội, chúng ta ở đây không có thịt để ăn, nhưng nếu cháu chăm chỉ học tập thi đậu đại học ở khu vực bên ngoài, thì một ngày ba bữa đều có thể ăn thịt."
"Trường đại học ở khu vực bên ngoài?"
"Giống như khu vực mà gia đình anh Tiểu Hòa đang sinh sống là được, thi đậu vào trường đại học ở khu vực sinh sống trung tâm thì mỗi ngày đều có thể ăn thịt rồi."
Hứa Kình ở một bên lắng nghe, đột nhiên nghe bà nhắc tới chuyện này, lại nghĩ đến cha mẹ ở kiếp này trong lòng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên hắn cảm thấy đầu nặng trĩu khi nhìn sang thấy Tề Vân Chi đang xoa đầu mình, trong đôi mắt kèm theo sự lo lắng. Hắn cười với Tề Vân Chi cảm giác khó chịu trong lòng bỗng biến mất đi.
Buổi chiều, một nhà Lương Quốc Đào trở về sớm hơn, trên tay còn xách theo một ít cá được dùng cọng cỏ xâu lại.
Lý Ngân Tú hỏi: "Cá bắt ở đâu vậy?"
"Trời đổ mưa lớn, những con cá này là từ ruộng của nhà người khác theo nước mưa đi vào ruộng bắp của nhà chúng ta, ta thuận tay bắt được đem trở về."
"Cá của chúng ta có sao không?" Lý Ngân Tú lo lắng hỏi, ruộng lúa trong nhà có nuôi cá bà mới thăm cách đây vài ngày, mỗi con nặng cũng gần nửa cân nếu mà chạy đi hết thì thiệt hại rất lớn.
"Đừng lo lắng đã đề phòng hết rồi, ta đã dùng thanh tre chặn lại những chỗ hỏng đó rồi nên không thể chạy đi được."
Lương Quốc Đào đi vào phòng bếp đặt cá vào chậu gỗ rồi múc nước đổ vào, quần áo trên người hắn đều ướt sũng đang bám chặt vào trên người.
Lý Ngân Tú mang một cái xô vào trong bếp hỏi Hứa Kình đang ngồi nhóm lửa "Có nước nóng không?"
Hứa Kình gật đầu, "Có đã đun xong, thể dùng để tắm."
Lý Ngân Tú nhanh chóng mở nắp dùng gáo múc nước vào xô đi ra ngoài.
Bà muốn giúp Lương Quốc Đào đem vào phòng tắm, hắn thấy vậy liền vươn tay nhận lấy nước trên tay bà liền mang đi.
Lý Ngân Tú lại đổ đầy nước lạnh vào nồi bảo Hứa Kình tiếp tục nấu, từ khi Hứa Kình khôi phục thần trí thì công việc nhóm lửa đều giao cho hắn.
Hiện tại Lý Ngân Tú rất hài lòng việc hắn được gửi ở đây để nuôi dưỡng, mỗi năm nhà hắn gửi đến năm trăm cân lương thực và hơn một trăm đồng tiền. Bây giờ hắn muốn ở đây đi học ở nên đã gửi thêm rất nhiều tiền, hơn nữa hắn còn có thể làm rất nhiều việc.
Điều duy nhất khiến Lý Ngân Tú không hài lòng chính là Hứa Kình ăn quá nhiều, có khi ăn còn nhiều hơn cả Lương Nhị Muội, trong khi đó nàng còn lớn hơn hắn hai tuổi.
Sau khi ăn cơm xong trời đã tối hẳn, Hứa Kình đợi cả nhà họ Lương đều trở về phòng, hắn cũng trở về phòng nằm vừa suy nghĩ đêm nay phải làm rất nhiều việc, vừa chờ đợi nhà họ Lương đều ngủ say.
Sau đó mở chế độ cảnh báo, Hứa Kình kiểm tra trạng thái năng lượng của hệ thống, lúc này thấy được năng lượng mặt trời đã được sạc đầy, còn năng lượng sinh học và tích phân thì hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Ngoài năng lượng mặt trời, thì mỗi lần nạp năng lượng còn cần có mười tích phân cùng năm điểm năng lượng sinh học, đó là lý do tại sao Hứa Kình không thể nạp năng lượng cho hệ thống được.
Hắn cùng Tề Vân Chi nằm ở trên giường kiên nhẫn chờ thời gian trôi qua.
Nhìn thời gian hiển thị trên hệ thống hiện tại là chín giờ tối, Hứa Kình lặng lẽ rời giường mở cửa đi ra rồi đóng lại, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh nằm phía sau phòng của Lý Ngân Tú.
Để ủ phân nên nhà vệ sinh của nhà họ Lương có rải tro ở bên dưới, sau khi đi vệ sinh xong thì lấy tro lấp lên có hơi giống cách mèo thường hay đi vệ sinh.
Cho dù nhà vệ sinh thủy chung có sạch sẽ đến đâu, nếu mà ở gần phòng thì có cảm giác cũng không tốt, cửa sổ phòng Lý Ngân Tú ở bên này cũng không mở ra.
Cách hai bức tường nên bên này nhà vệ sinh có động tĩnh thì cũng không truyền đến tai nhà họ Lương.
Hứa Kình lặng lẽ lấy một cái cuốc để gần nhà vệ sinh, có thứ này hắn sẽ đào khoai lang cùng khoai môn và các loại rễ cây giống thực vật sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Buổi chiều vừa mới mưa to hiện tại trên mặt đất rất ẩm ướt, mỗi khi Hứa Kình bước một bước là nước bùn lại dội lên, khiến đôi dép của hắn bị kẹt trong đó vài lần không thể lôi ra được. Hứa Kình nghĩ trong lòng, chỉ cần thêm vài lần như thế nữa thì đôi dép của mình sẽ không còn nguyên vẹn.
Cánh đồng ở khu vực hoang dã bên ngoài có rất nhiều bụi gai, Hứa Kình có lo lắng cho đôi dép thì cũng không thể không mang, nếu không gai sẽ đâm vào chân tạo thành vết thương rất dễ bị nhiễm trùng chảy mủ, muốn chữa lành không phải là điều dễ dàng.
Hứa Kình mang Tề Vân Chi chậm rãi đi sâu vào trong khu vực hoang dã, hệ thống có nhắc nhở rằng nguồn năng lượng sinh học mà nó cần đại khái giống với thức ăn của con người nên hắn phải tìm một ít thức ăn.
Sau nhiều ngày lăn lộn trong khu vực hoang dã ở khu vực bên ngoài, Hứa Kình đại khái biết được nơi nào có rau dại và nơi nào chỉ có cỏ dại. Tối nay hắn không có thời gian để khám phá những nơi khác, mà đi thẳng đến nơi hắn đã tìm được khoai môn cách đây vài ngày trước.
Khoai môn ở gần bên bờ suối trên đó có rất nhiều cây khoai môn mọc lên, cành lá to lớn tươi tốt giống như đang ngâm mình trong dòng suối ngọt ngào mềm mại xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Hứa Kình sớm đã phát hiện ra nơi này từ lâu, do thấy chúng chưa trưởng thành nên luyến tiếc đào, nhưng hiện tại hệ thống cần được bổ sung năng lượng nên cần phải đào lên.
Đứng đối diện với cây khoai môn nhìn một lúc, Hứa Kình cầm lấy cây cuốc hướng gốc cây khoai môn bắt đầu đào.
Đào được một lúc lâu, mồ hôi túa ra trên trán theo đó chảy dài trên mặt. Đôi má của hắn hơi đỏ nhưng đôi môi lại trắng bệch.
Tề Vân Chi ở một bên nhìn thấy, đột nhiên đứng dậy một tay duỗi ra giữ chặt Hứa Kình tay còn lại cầm lấy cái cuốc hướng trong đất đào.
Hắn dáng người cao lớn khỏe mạnh, chỉ đào trong lát là đã đào xong. Nếu đổi lại Hứa Kình đào thì phải mất một lúc lâu mới đào được. Khoai môn củ nào củ nấy to bằng cái bát, một cây khoai môn cũng có thể nặng đến bốn năm cân.
Hứa Kình khó khăn nhổ khoai môn lên, cũng không có bỏ đi cây cùng lá khoai môn, trực tiếp cùng hệ thống trao đổi, "Hệ thống, ta muốn bán cây khoai môn."
Hệ thống: "Đang rà quét, chủng loại: Khoai môn, trong lượng nặng ba cân, cả cây đều có thể ăn, ẩn chứa 0, 15 năng lượng sinh học quy đổi thành 0, 15 tích phân. Xin hỏi có bán hay không?"
"Bán." Hứa Kình trả lời, màn hình hệ thống thay đổi trước đó có năm tích phân nay lại thêm vào, tích phân của hắn hiện lên thành 5, 15.
Hứa Kình cầm lấy cây khoai môn thứ hai đang còn trong đất, nói với Tề Vân Chi: "Anh Tề, chúng ta đào thêm một ít khoai môn nữa đi."
Ngoài năng lượng mặt trời, mỗi lần nạp năng lượng cần mười tích phân và năm đơn vị năng lượng sinh học, nếu mỗi cây khoai môn ẩn chứa 0.15 năng lượng sinh học vậy thì Hứa Kình cần phải có 100 cây khoai môn như thế.
Tề Vân Chi làm việc rất nhanh, không đến mười giây liền đào được cây khoai môn thứ hai. Hứa Kình tiếp tục bảo hệ thống quét, "Bán cây khoai môn này."
Hệ thống: "Đang rà quét, chủng loại: Khoai môn, trọng lượng nặng hai cân ba đã bị nhiễm tia W không ăn được, không giá trị hệ thống từ chối mua."
Hứa Kình đã linh cảm từ trước, nghe xong hệ thống báo xong trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
Hắn ném cây khoai môn trong tay đi, quay qua nói với Tề Vân Chi tiếp tục đào. Tề Vân Chi cầm cuốc nhanh chóng đào cây khoai môn tiếp theo, thật không thể ngờ mấy cây tiếp theo được đào lên đều bị nhiễm tia W, nên hệ thống không chấp nhận mua.
Mảnh đất này có 37 gốc khoai môn, chỉ có 11 gốc không bị nhiễm tia W để bán cho hệ thống, thu được tổng cộng 1, 82 tích phân hiện tại trong tay hắn có 6, 82 tích phân. Đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, hiện tại hơn mười hai giờ hắn cần phải trước khi mặt trời mọc tranh thủ kiếm được mười tích phân và năm đơn vị năng lượng sinh học.
Hứa Kình cảm thấy trong lòng có chút nặng nề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.