Qua năm nay Hứa Kình tròn mười hai tuổi, hắn hiện tại cầm trong tay một khoản tiền lớn như vậy không biết giữ như thế nào, đành phải đưa cho Tề Vân Chi cất giữ. Tiền hiện tại nhiều hơn nên Hứa Kình cũng không keo kiệt, nên mua một đống đồ ăn và vật phẩm về đón năm mới. Trên đường đi, hắn nhìn thấy một người đang dùng xe đẩy bán bắp cải, trên đó có treo một tấm bản màu xanh để người mua biết đây là sản phẩm đã qua kiểm tra, hắn liền tiến về phía trước. Những người phụ nữ quay xung quanh hỏi ông lão đang bán rau: "Ông lão, bắp cải này bán như thế nào?" "Mười xu một cân, một khối mười một cân, đây đều là bắp cải mới được hái vừa tươi vừa ngọt ăn rất ngon, có thể để dành đến tết ăn hoặc làm dưa chua đều được." Ông lão bán rau xé một lá cho vào miệng, hỏi: "Thế nào, mọi người mua bao nhiêu cân?" "Ông lão bắp cải của ngươi toàn lá vàng, như thế nào lại đòi mươi xu một cân?" "Này, những chiếc lá vàng này được dùng để bảo vệ bắp cải khỏi gió bắc làm hư, nếu ngươi không thích thì ta có thể bóc nó đi. Nhưng ta nói trước, nếu đã bóc lá vàng ra thì ngươi phải mua, nếu không một khi trời rét xuống bắp cải của ta sẽ không bán được." Người phụ nữ hỏi vươn tay ấn vào bắp cải, nhìn thấy bắp cải quả thực rất tươi mới liền vui vẻ nói: "Tôi mua một khối." "Được." Thấy có người mua, những người đứng xem xung quanh cũng ào vào mua, người thì mua mười một cân cũng có người mua hai mươi hai cân. Hứa Kình đi tới phía trước cầm lấy một bắp cải, lặng lẽ dùng hệ thống rà quét qua. Trọng lượng bắp cải này được 2, 36 cân, hệ thống thu mua với giá 0, 12 tích phân, làm hắn không thể tin được đây là giá của bắp cải. Hứa Kình trong đầu nhanh chóng tính toán một chút, nếu như dùng tiền bán nhân sâm mua bắp cải, vậy hắn sẽ kiếm được nhiều hơn so với 27 tích phân đã mua nhân sâm, hắn vậy mà không ngờ có thể kiếm được hơn 300 tích phân. Việc mua bán này thật sự quá lời, nhưng hắn biết rõ tình huống của mình nếu làm như thế người khác sẽ để ý, bởi khu vực sinh sống này cách khu Nhân Nguyên không xa, nếu truyền tai nhau thì trong một khoảng thời gian dài hắn sẽ bị mọi người chú ý rất nhiều. Hứa Kình thở dài, quyết định vẫn là nên lựa chọn phương án an toàn một chút không nên mạo hiểm như vậy. Trước đó hắn đã mua một ít hạt giống tại khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, bởi khi đó trong tay không có nhiều tiền nhưng hiện tại thì khác nên hắn dứt khoát mua nhiều một chút. Hắn quay lại hiệu thuốc, hướng dược đồng bên trong hỏi thăm ở gần đây có nơi nào bán hạt giống hay cây con không. "Ngươi một đứa nhỏ mà mua thứ này làm gì? Trồng dược liệu cũng không giống như trồng những thứ khác, nếu không cẩn thận sẽ không thu hoạch được gì." "Mua về trồng thử như thế nào, ta hiện tại cũng không nhỏ sắp mười hai tuổi rồi." Dược đồng trẻ nghe hắn nói, lại nghĩ đến hắn vừa kiếm được một khoản tiền lớn, liền nói: "Ngay cả khi người cũng không còn nhỏ, nhưng chưa từng trồng qua dược liệu thì cũng không thể trồng được." "Ta có sách để xem, trồng vài năm liền có thể thu hoạch." Ông Trần vốn đang ở bên trong quầy nghiền dược liệu, nhìn thấy Hứa Kình đi vào ông cũng không có đi qua bởi vì hiện tại đang bận. Nghe dược đồng trong hiệu thuốc nói chuyện với Hứa Kình ngày càng đi quá xa, ông liền đặt dược liệu đang nghiền xuống đi đến, "Bạn nhỏ, ngươi muốn mua loại dược liệu nào?" "Này." Hứa Kình gật đầu, "Dược liệu trên núi ngày càng ít, ta muốn thử xem có thể tự trồng dược liệu hay không." Hứa Kình đã sớm phát hiện ra hầu hết các loại đồ ăn có chứa tia W nằm trong giá trị an toàn, đều chứa năng lượng sinh học có thể đổi lấy tích phân. Tuy nhiên, đổi được nhiều tích phân nhất cũng là dược liệu, rau quả với dược liệu cùng trọng lượng, nhưng tích phân dược liệu thu được hơn gấp 100 lần so với rau quả. Nên việc trồng rau bán cho hệ thống không có lời, Hứa Kình muốn thử xem có thể trồng dược liệu hay không. Còn việc trồng dược liệu có thành công hay không, hắn dù sao cũng phải thử một lần. Ông Trần gật đầu, "Có tham vọng. Nếu ngươi thật sự muốn trồng, ta sẽ nói cho ngươi biết." Hứa Kình nghe vậy, "Ông Trần nói đi." "Ngươi có biết đương quy không? Dược liệu này được các thầy thuốc dùng rất nhiều, nhưng mấy chục năm gần đây rất ít người trồng trong hoang dã thì lại càng ít. Nhiều đơn thuốc đều phải dùng dược liệu này bởi vì khan hiếm nên phải đổi sang loại dược liệu khác, nếu ngươi thực sự có thể trồng được thì hãy bán tất cả cho hiệu thuốc của ta, tránh ngươi tìm người khác mua lại kéo thêm rắc rối. Thế nào?" Hứa Kình cười: "Nếu ông Trần đã nói như vậy, hẳn là có hạt giống bán cho ta đi?" "Đương nhiên." Ông Trần xoay người đi đến cạnh tủ dược lấy ra một cái thang, trèo lên nhìn trên đầu tủ một lúc lấy xuống một túi giấy. Sau khi từ trên thang chậm rãi đi xuống, ông xoay người đặt túi giấy trước mặt Hứa Kình. "Đây là hạt giống dược liệu mấy năm trước có người nhờ ta tìm về, chưa đợi hạt giống tìm được thì hắn đã mất rồi. Con cháu của hắn cũng không có kỹ năng trồng dược liệu, vì vậy túi hạt giống dược liệu này vẫn luôn để ở nơi này." "Ta cũng không lừa ngươi, lúc đó ta mua túi hạt giống này hai cân với giá ba mươi khối, đã qua vài năm rồi cho dù mình có bảo tồn kỹ nhưng cũng không bằng hạt giống mới. Nếu ngươi tin tưởng ta thì chỉ cần đưa hai mươi khối là được, cảm thấy không được thì xem như hôm nay ngươi không nghe thấy ta nói gì cả." Hứa Kình kiên nhẫn lắng nghe ông nói, cầm hạt giống lên yên lặng dùng hệ thống rà quét, liền thấy bên trong ẩn chứa rất nhiều năng lượng sinh học, liền lấy ra hai mươi khối nói: "Nếu ta trồng được dược liệu, đến lúc đó sẽ bán lại cho ông Trần." "Được, ta sẽ chờ tin vui của ngươi." Ông Trần cười giải thích cẩn thận: "Đương quy được chia thành ba loại: Trồng vào mùa thu, mùa đông và mùa xuân, trong đó trồng vào mùa xuân có sản lượng kém nhất. Bây giờ đã là hai mươi sáu, sắp bắt đầu mùa xuân rồi đừng nên trồng mà hãy ươm giống trước." "Nếu hiện tại ươm tốt giống, thì chờ tiết ấm lên có thể trồng. Hãy để ý thật cẩn thận, đương quy là một loài thực vật thích đất màu mỡ, nhưng phải trồng nơi cao ráo dễ thoát nước, đất trồng phải được xới thật sạch sẽ, đương quy mùa hạ không dễ trồng vì vậy phải đặc biệt cẩn thận." Hứa Kình nghe xong thì cẩn thận ghi nhớ, sau đó lấy túi hạt giống nói lời tạm biệt với ông Trần, đi ra ngoài để mua thêm ít đồ về đón năm mới. Nơi này cách xa khu Nhân Nguyên rất xa, nên Hứa Kình cũng không muốn mua nhiều, vì hắn sợ rằng nếu mua quá nhiều thì không thể mang về được. Tề Vân Chi lại không quan tâm, dựa vào việc không ai nhìn thấy mình, hắn lôi kéo Hứa Kình đi hết quầy này đến quầy khác nhìn xem hàng hóa năm mới. Hứa Kình nhìn thấy Tề Vân Chi như vậy thì cười, sau đó cũng đi theo hắn nhìn một chút hiện tại trong tay có tiền, liền tùy ý muốn mua thì mua. Tề Vân Chi là người mang vác mọi thứ, không để cho Hứa Kình mang đồ vật nặng trên lưng, nên trong giỏ gần như trống rỗng hắn cảm thấy có chút vui buồn lẫn lộn. Nhìn trời cũng đã quá muộn, Hứa Kình liền tìm nhà trọ lúc trước đã ở, thuê một phòng tính toán nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai trở về. Bữa tối hai người đi ăn hoành thánh tôm tươi, mỗi cái hoành thánh bên trong đều là thịt tôm rất ngọt. Nước hầm xương đặc sệt trắng như tuyết, bốc khói nóng hổi bên dưới còn có rau cải xanh ăn đặt biệt ngon. Hứa Kình và Tề Vân Chi ăn xong bát hoành thánh, còn mua thêm hai bát đem trở về nhà trọ để Tề Vân Chi ăn đến thỏa mãn. Ăn xong bữa tối, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm, rạng sáng ngày hôm sau Hứa Kình cùng Tề Vân Chi vội vàng trở về nhà ở khu Nhân Nguyên. Khi hắn về đến nhà thì mặt trời cũng sắp lặn. Lương Lương Tử và Lương Ái Quang đang ở gần nhà hắn, khi thấy hắn trở về liền chạy nhanh tới, hỏi: "Tiểu Hòa, ngươi đã đi đâu vậy, hai ngày nay chúng ta đều không gặp được ngươi?" "Ta đi đến khu Nam Trần." Lương Ái Quang ngạc nhiên, "Ngươi như thế nào lại đi đến nơi xa như vậy?" "Cũng không quá xa." Hứa Kình nói: "Ta định thi trung học Nam Trần, nên đi đến đó trước để nhìn xem như thế nào." "Rất tốt" Lương Lương Tử nhìn hắn giơ ngón cái lên. Hứa Kình cười, từ trong giỏ lấy ra một phần thạch hoa quả mua ở Nam Trần chia cho hai người họ. Hắn mua ba phần thạch hoa quả, một phần để hàng ngày đãi khách, một phần còn lại đưa đến nhà họ Lương cùng ít kẹo đường, hắn còn muốn đưa thêm một ít thịt lợn và hai cân hoa quả. Mặc dù hắn cùng với nhà Lương Quốc Đào cũng không có tình cảm, nhưng hắn cũng không thể quên mất lễ nghĩa được. Mấy ngày nay, cả khu Nhân Nguyên đều tràn ngập tràn mùi thơm như chiên, xào, rán, hấp.. Người dân bận rộn cả năm trời, chỉ có ngày đặc biệt cuối năm là phải trải qua thật tốt. Lúc này, bất kể nhà ai cũng nấu rất nhiều đồ ăn để ăn. Đến ngày hai mươi tám, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài. Trong nhà tất cả đồ đạc đều là đồ mới, chăn ga gối đệm mới, chậu rửa mới, bồn nước mới nếu có ai đi vào nhìn thì cứ như nhà vợ chồng mới cưới vậy. Hứa Kình ngẩn ra, lúc sau giật mình tự phỉ nhổ chính mình, càng nghĩ càng cảm thấy xa vời. Dù là gần năm mới, nhưng Hứa Kình vẫn còn nhiều việc cần phải làm, hạt giống đương quy hắn vừa mới mang về không thể cứ như vậy mà trồng, hắn phải ươm giống trước mới được. Ươm đương quy cần phải ngâm trong nước ấm, Hứa Kình lấy một chậu rửa mặt thật lớn đổ nước vào điều chỉnh độ ấm sao cho phù hợp, đem hạt giống đương quy bỏ vào ngâm. Một lúc sau, hắn dùng vải vớt hạt giống ra rửa sạch lại một lần, rồi cho vào một cái lu sạch đậy tấm vải lên. Hạt giống cần phải được khử trùng mới có thể ươm giống, nhưng nơi này nền nông nghiệp còn nhiều thứ chưa hoàn thiện, nên hắn cũng không tìm thấy thuốc trừ sâu cùng thuốc khử trùng phù hợp. Hứa Kình kiếp trước cũng chưa từng làm qua công việc đồng ruộng, nên kiếp này hắn chỉ có thể mò mẫm, nói đến làm ruộng thì hắn như người mù không biết cái gì cả. Hứa Kình đang tính đi mua sách để xem, tạm thời dựa vào sách để làm theo thì tốt hơn làm bậy bạ. Hôm nay hai mươi chín, Hứa Kình lại đi mua thêm đồ tết, chợ Du Đồng hôm nay vẫn rất đông, Hứa Kình còn gặp được Lương Lương Tử. Hứa Kình hỏi: "Lương Tử, ngươi có biết nơi nào bán sách nông nghiệp không?" "Sách nông nghiệp?" Lương Lương Tử ngơ ngác "Sách nông nghiệp là sách gì?" Hứa Kình giải thích: "Đó là sách dạy mọi người cách làm ruộng." "À? Làm ruộng cũng cần dạy nữa sao?" Lương Lương Tử càng thêm ngẩn ra gãi đầu, "Không thì ngươi đi hỏi Hóa Vũ đi, cái này hắn biết rất rõ." Hứa Kình nhìn thấy hắn không giống với người thường xuyên tiếp xúc với sách, chỉ đành thở dài tính quay trở về hỏi Lương Hóa Vũ. Lương Lương Tử lập tức đi theo Hứa Kình, hắn cũng không quan tâm mà mang theo Lương Lương Tử đi dạo cùng. Ăn tết đều cần phải mua thịt gà, vịt, cá nhưng Hứa Kình không định mua thêm, bởi vì Tề Vân Chi có thể đi săn thú mà vị thịt săn còn thơm ngon hơn khi mua ở bên ngoài. Hôm nay, Hứa Kình đến chợ chỉ để mua thịt heo, hắn rất thích ăn giò heo xào với cọng tỏi non cùng ớt cay, hắn có thể ăn hết ba bát cơm trong một bữa. Không chỉ hắn thích mà Tề Vân Chi cũng rất thích món đó, nên Hứa Kình định mua nhiều hơn để đem về nhà. Lương Lương Tử nhìn thấy Hứa Kình mua hơn năm cân thịt heo, vội vàng ở một bên nhỏ giọng khuyên hắn: "Tiểu Hòa, ngươi có tiền thì phải tiết kiệm một chút, không phải ngươi sắp thi trung học sao, nếu dùng hết tiền thì học phí phải làm sao bây giờ?" "Không sao đâu." Hứa Kình cười với hắn, đối với người bán thịt nói: "Ông chủ cắt cho ta thêm ít thịt nữa đi, ta phải đem biếu cho họ hàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]