Chương trước
Chương sau
Dưới ánh mắt hâm mộ của cả bọn, Thương tiếp nhận chiếc khiên trong tay Tân. Giơ nó lên em lặng lẽ ngắm nhìn một lát rồi ôm vào ngực hé miệng cười hạnh phúc. Từ khi bà mất, đây là lần đầu tiên em cười.

Nhìn vào nụ cười trong sáng ngây thơ của em, hắn cảm thấy món quà này thật đáng giá. Đưa tay vuốt vài lọn tóc che mắt bên má phải Thương, nơi có vết chàm xám đen, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Hãy dùng nó để bảo vệ tốt bản thân nhé!

Khẽ gật đầu, Thương chăm chú nhìn Tân rồi nói nhỏ:

- Bảo vệ cả anh nữa!

Nghe Thương nói, Tân cảm giác như có dòng nước ấm chảy vào tim vậy. Biết được sâu trong lòng em vẫn giàu tình cảm như trước kia hắn rất vui mừng. Cười lên, hắn vừa định mở miệng tán thưởng thì An Nhiên xông tới chen vào.

- Không được! Chị phải bảo vệ cả em với mẹ nữa! Ư... ư... – Ôm chầm lấy Thương, An Nhiên rúc đầu vào ngực cô chị làm nũng.

Nhíu mày, Thương tỏ vẻ không thích việc mình bị ôm lấy, nhưng em cũng không đẩy An Nhiên ra. Ngoẹo đầu, em ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lời:

- Được!

- Hi hi! Thật chứ? – Thấy chị Thương đồng ý, An Nhiên vui mừng cười tít mắt. Sau đó, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ con bé lên tiếng hỏi lại với ánh mắt chờ mong.

Nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ của An Nhiên, Thương cảm giác băng giá trong trái tim mình vừa nứt vỡ. Không biết từ bao giờ, cánh cửa tâm hồn của em đã dần hé mở để người khác có thể tiến vào. Hít sâu một hơi, nét mặt em chuyển sang nghiêm túc, rồi gật đầu chắc nịch thay cho câu trả lời.

- Chụt! Hi hi... – Vui mừng quá đỗi, An Nhiên hưng phấn tặng cho chị Thương một nụ hôn vào má.

Không thích hành động này của An Nhiên, chờ con bé không để ý, Thương quay sang hướng khác đưa tay lau nước miếng trên mặt. Chợt em phát hiện ra tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt tới chỗ mình cười vui vẻ. Hơi xấu hổ, em định đẩy An Nhiên ra thì phát hiện Huyền Linh xông tới. Rồi dưới ánh mắt hoảng sợ, em bị Huyền Linh ôm chầm vào ngực rồi úp mặt vào hai quả cầu thịt. Khác với vẻ hạnh phúc của An Nhiên, phải gánh chịu hai quả cầu thịt đè ép em cảm thấy tinh thần và thể xác của mình bị hành hạ cực kì khó chịu. Nhất là khi nhìn sang chỗ anh Tân, em thấy được ánh mắt hâm mộ của anh ấy nên càng tức tối hơn. Cố gắng vùng vẫy, Thương muốn thoát khỏi màn tra tấn dã man này, nhưng Huyền Linh quá mạnh mẽ khiến em không làm được điều đó.

- Dễ thương quá... Chụt... Chụt... – Không chịu nổi sự ngây thơ đáng yêu của hai cô bé, Huyền Linh thơm liên tiếp vào má cả hai.

Đứng ở gần đó, Trâm cũng không kìm nén nổi bản thân xông tới nhập cuộc. Việc này khiến cho Thương vừa mới thoát ra khỏi hai khối thịt mềm này thì lại đâm đầu vào hai khối khác. Hoang mang tột độ, em cố gắng tìm lối thoát. Nhưng rất nhanh em phải tuyệt vọng vì nhận ra mình đã bị bao vây tứ phía. Từ bỏ chống cự, em thẫn thờ gánh chịu hành động chà đạp của Huyền Linh và Trâm bằng những cái hôn liên tiếp.

- Ôi Trời! Em cũng muốn vậy. Anh Tân, hay anh em mình làm tí đi... – Nhìn hai cô bé chìm trong hạnh phúc, Hùng khao khát đến khó tự kiếm chế. Uốn éo cơ thể, cậu ta đưa ngón trỏ lên miệng rồi giả giọng nữ trêu đùa Tân.

Rùng mình, sởn hết cả gai ốc, hành động thô bỉ của Hùng làm Tân kinh hãi toát cả mồ hôi hột. Đẩy cậu em tránh xa ra, hắn không do dự xua đuổi.

- Cút! Chú cút khẩn cấp cho anh!

- ....

..........MTTH.........

Vui đùa mất một lúc xong, cả bọn lại tiếp tục kiểm tra khả năng của chiếc khiên. Do đã được tặng nên lần kiểm tra này do Huyền Linh và Thương tiến hành. Trong khi đó, Tân có nhiệm vụ quan sát và đánh giá. Hùng, Trâm và An Nhiên không có việc gì làm liền tìm lấy một bãi cỏ xanh mượt, rồi ngồi xuống thoải mái nghỉ ngơi giống như một buổi vui chơi dã ngoại.

Khoảng nửa tiếng sau, thử mọi kiểu tác động lên chiếc khiên, Tân đã hiểu được hoàn toàn nguyên lý hoạt động của nó. Rất đơn giản, bản chất của chiếc khiên là hấp thu lực nên chỉ cần có lực va chạm vào bề mặt là nó sẽ tự động làm việc. Cho nên, nếu muốn sử dụng khả năng “bộc phá”, ngoài chờ đợi ngoại lực thì Thương còn có thể tự tạo ra bằng cách dùng khiên làm vũ khí tấn công. Có lẽ, chính vì điều này nên hai cạnh mũi dưới của khiên được bác Đô thiết kế thành sắc nhọn.

Khi không còn thắc mắc gì về cái khiên nữa, cả bọn quyết định kết thúc buổi thí nghiệm. Nhìn lại góc nhỏ công viên, Tân thấy không biết từ lúc nào mà khung cảnh đã trở nên tan hoang. Một vài cây thông nhỏ hứng chịu sức mạnh “bộc phá” của chiếc khiên đã bị đứt gãy, còn hoa cỏ thì bị thổi bật gốc bay tứ tung. Hơi lo lắng về hậu quả cả bọn đã gây ra, hắn lên tiếng hỏi Hùng thì nhận được câu trả lời là không vấn đề gì. Thở phào một hơi, hắn nghe cậu em giải thích là nơi này sớm hay muộn rồi cũng sẽ được quân đội cải tạo để trông cây ăn quả.

Xem lại đồng hồ, Tân thấy vậy mà đã hơn bốn giờ. Mải tập trung làm một cái gì đó thì thời gian trôi nhanh thật. Cảm khái trong lòng, hắn ngẩng đầu lên quan sát thì thấy bầu trời đã bắt đầu âm u tối do mây đen dày đặc che khuất đi những tia sáng yếu ớt cuối cùng. Nhiệt độ hạ thấp xuống làm cho không khí trở nên ngày càng lạnh giá và khiến cho không gian mang cảm giác u ám hơn. Nhớ tới lời dặn của bác Đô, hắn biết bây giờ là lúc cả bọn nên tới điểm hẹn.

Nói cho Trâm và Hùng biết mục đích xong, hắn chờ cả hai thảo luận xem ai sẽ đi gọi người. Mất một, hai phút tranh cãi, cuối cùng Hùng bắt buộc phải lấy lí do nhường phụ nữ nên cắn răng chấp nhận làm chân chạy. Cậu em sẽ có nhiệm vụ triệu tập Dũng, Nam, Hà, chú Hùng và Vinh đến phòng ăn. Biết ông của Thu Trang là người có chức có quyền trong “Khu an toàn”, hắn nghĩ chiêu đãi cả bọn một bữa ăn sẽ không phải là vấn đềnên cứ gọi người đến đầy đủ cho đông vui. Thống nhất như vậy, Hùng bắt đầu tách nhóm, còn cả bọn thì theo chân Trâm di chuyển tới khu vực nhà ăn.

.......MTTH.......

Đeo chiếc khiên lên vai, Thương chạy tới nắm lấy tay anh Tân bước đi. Đối với em, buổi chiều hôm nay là khoảng thời gian thật hạnh phúc. Em ước gì, những giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng những ký ức tươi đẹp thường là những khoảnh khắc ngắn ngủi. Hơn hết cảm giác đau thương mất mát luôn ám ảnh, lấp đầy trong tâm trí em cuối cùng cũng được vơi đi dành chỗ cho những điều tốt đẹp chiếm lấy. Em đã lấy lại đước thứ mà trước kia mình đánh mất.

Đó là nụ cười.

Mất đi vẻ âm u tử khí, trên mặt em dù vẫn mang vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng sức sống đã bừng bừng trở lại. Khi bạn vui người khác nhìn vào sẽ cảm thấy bạn thật đẹp và Thương là minh chứng cho câu nói đó.

Đi sau vài bước, An Nhiên thấy chị Thương nắm tay chú Tân, con bé liền bắt chước kéo mẹ mình chạy tới bắt nốt tay còn lại cùng di chuyển. An Nhiên hôm nay cũng rất vui, con bé cảm giác chị Thương không còn ghét bỏ mình như trước. Như vậy thật tốt, con bé rất quý Thương và luôn mong muốn được đáp lại. Mặc dù, Thương vẫn còn lạnh lùng, nhưng An Nhiên đã bắt đầu cảm thấy được sự khác biệt từ chị.

Thông qua An Nhiên cùng nắm tay hắn bước đi trên đường, Huyền Linh cảm thấy thật lạ. Điều này giống như giấc mơ mà trước kia cô luôn khao khát, một gia đình nhỏ với người chồng hiền lành và những đứa con đáng yêu. Hơi đỏ mặt vì mình nghĩ quá xa, Huyền Linh thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn một chút.Trong đầu cô tự hỏi, không biết giờ hắn đang nghĩ gì, liệu có muốn giống như mình không, thật tò mò.

Khác với tưởng tượng của Huyền Linh, Tân thấy cô liếc nhìn mình với ánh mắt khó nói. Hắn tưởng là có chuyện gì xảy ra liền vội vàng lên tiếng hỏi thăm. Thế là, bầu không khí lãng mạn bị phá hủy ngay lập tức khiến Huyền Linh vừa tức vừa xấu hổ không biết nói gì cho phải. Cũng đúng thôi, với chỉ số EQ thấp đến đáng thương của hắn thì làm sao mà đoán được tâm ý con gái chứ.

Ở bên cạnh, chứng kiến điều này, Trâm không nhịn được che miệng cười khẽ. Thấy vậy, Huyền Linh bực mình túm luôn tay Trâm nhập bọn luôn. Đi theo đằng sau, con Lu nhìn cảnh này mà chán muốn chết, liên tục há mồm ngáp ngủ. Không hiểu sao, dạo này con Lu rất thích ngủ. Mà sau mỗi giấc ngủ dài cơ thể của nó sẽ lớn hơn một chút, nhưng điều này phải để ý kĩ mới thấy được.

Vượt qua khu công viên ra ngoài đường lớn, Tân liền thấy có rất nhiều người đi lại. Trong khi đó, nhóm của hắn nắm tay nhau di chuyển thế này rất cản trở giao thông nên đề nghị tách ra. Huyền Linh và Trâm đi trước, hắn và hai cô bé theo sau, còn con Lu thì đi cuối cùng. Nhìn dòng người qua lại tấp nập, hắn thấy ngoài những người bình thường làm nhiệm vụ bên trong “Khu an toàn” còn có rất nhiều đội nhóm lớn giống như vừa mới từ bên ngoài trở về.

Hôm nay chắc không phải là ngày tốt lành vì hắn thấy trong các đoàn đội số lượng người bị thương quấn băng vải rất nhiều. Sắc mặt của họ, ai cũng u ám, đau buồn như vừa phải gánh chịu nỗi đau mất mát. Mà nỗi đau này ngoài việc đồng đội của họ hi sinh ra thì còn gì lớn hơn được nữa. Có lẽ, đã quen với cuộc sống như vậy nên mọi người tuy cực kì khó chịu, nhưng không có ai rơi lệ cả. Đối với hoàn cảnh tận thế bây giờ thì chỉ có thể lấy nỗi đau làm sức mạnh mới sống xót được.

Lẫn trong một số đoàn đội, hắn còn thấy lác đác một sốnhóm người được giải cứu ở bên ngoài thành phố vừa mới gia nhập “Khu an toàn”. Quần áo nhếch nhác, khuôn mặt tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, hành động của họ không khác gì nhóm của hắn lúc trước. Đếm nhẩm trong đầu, hắn nhận ra số lượng người mới gia nhập khá đông mà đa số toàn là thanh niên, cực ít những đứa trẻ và người có tuổi. Cũng phải thôi, giữa hoàn cảnh khốc liệt của tận thế thì chỉ có sức mạnh của sức trẻ và ý chí khao khát cuộc sống mới chiến đấu được bọn quái vật.

Một lát sau, len lỏi qua dòng người tấp nập, cả bọn cuối cùng cũng tới trước cửa nhà ăn. Nhận thấy Hùng vẫn chưa dẫn người tới, Trâm liền kéo cả bọn tới hàng ghế đá trống sát mép công viên, đối diện nhà ăn ngồi chờ. Ở sau lưng là mảnh công viên mà quân đội phát động cải tạo lúc chiều. Ngoái đầu nhìn, Tân thấy toàn bộ mảnh đất cũ đã đổi thành những luống rau thẳng hàng xinh đẹp. Toàn mấy loại rau mùa đông hắn rất quen thuộc, như su hào, bắp cải, rau muống, cà rốt và hành tỏi. Hiệu suất làm việc của quân đội hắn phải công nhận là cao thật. Chỉ riêng việc dọn dẹp cây cối, hoa cỏ cũ trước khi gieo trồng thôi hắn cảm thấy đã rất tốn thời gian rồi, vậy mà mỗi một buổi chiều mọi người có thể làm xong hết.

Đang ngắm cảnh vu vơ, Tân đột nhiên nghe thấy tiếng Hùng reo lên:

- Anh Tân! Bọn em tới rồi đây. Chúng ta đánh chén được chưa? – Chạy trước dẫn đầu, Hùng hưng phấn hỏi.

Nghe ông anh nói sắp có tiệc ăn, Dũng, Nam và Vinh cũng háo hức theo sát. Thái độ của ba người rất rõ ràng, chỉ cần thấy thức ăn thôi là ùa vào đánh chén ngay. Đi sau bốn người, Hà và chú Hùng xấu hổ không biết nói gì cho phải.

- Các chú cứ từ từ. Đợi một chút bác Đô tới đã... Mới gần năm giờ thôi, chưa đến thời gian hẹn... – Đến ăn chực mà không thấy ngại lại còn lớn tiếng hỏi, Tân đúng là phải phục mấy cậu em này vô tư.

Đang định gọi mấy đứa vào ghế đá ngồi đợi thì hắn nghe thấy Hùng lại thốt lên kinh ngạc.

- A! Vinh! Sao chú lại đỏ mặt thế này? – Đứng trước ghế đá, nơi Trâm, Huyền Linh và An Nhiên ngồi, Hùng chạy quanh cậu em trêu đùa.

Trời tuy đã tối, nhưng trước cửa nhà ăn có hai bóng đèn cao áp to chiếu xuống sáng trưng nên mọi người vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Vinh đã đỏ rực như gấc. Thấy mọi người chăm chăm vào mình, Vinh càng xấu hổ hơn. Không thể chịu được ông anh quấy rối, Vinh kiếm cớ bỏ đi:

- Anh Hùng xê ra! Em đi vệ sinh cái... – Nói xong, cậu ta lấm lét nhìn trộm Thương một chút.

Vẫn luôn khóa chặt lấy Vinh, hành động ám muội của cậu em làm sao thoát khỏi đôi mắt của Hùng. Đôi con ngươi của Hùng đảo như rang lạc, hết đánh sang chỗ Thương rồi lại trở về bên Vinh, hắn ta bỗng hiểu được điều gì xảy ra.

Không thể không nói, vẻ ngoài của Thương khá là xinh đẹp, Hùng cảm khái trong lòng. Chiều cao chỉ khoảng một mét hai đến mét ba, nhưng dáng người em khúc nào ra khúc đấy. Ngực tuy phẳng như bức tường, nhưng bù lại vòng eo của em lại rất nhỏ và vòng ba thì nảy nở lạ thường. Đôi chân ngắn, không béo, không gầy lại vô cùng cân đối giúp dáng em càng tăng thêm một bậc. Nổi bật nhất phải kể đến mái tóc màu bạch kim mềm mại,kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngũ quan sắc sảo và đôi mắt lạnh lùng Hùng cảm giác em giống như tộc tinh linh mà hắn biết khi chơi game vậy. Nét đẹp của Thương càng đặc biệt hơn nữa, khi Hùng nhận ra vết chàm trên má phải của Thương không những không làm xấu đi mà còn giúp em tăng thêm điểm nhấn khó quên. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage Đảo 13)

Hít sâu một hơi, Hùng ngẩng đầu lên nhìn trời rồi u buồn nói:

- Được! Chú đi đi! Anh sẽ không nói chuyện chú đỏ mặt là do nhìn thấy... Ớ ớ…! Ú... – Hùng chưa nói hết câu, Vinh đã vội chạy lại bịt mồm ông anh.

Vùng vằng thoát ra, Hùng biết rồi còn cố hỏi:

- Chú làm cái gì thế? Sao lai bịt mồm anh?

Đến khổ với ông anh này, Vinh đành phải thì thầm vào tai hối lộ:

- Em xin anh! Đừng nói ra. Lát nữa em hiếu kính anh cái đùi gà được chưa?

- Cái gì! Chú nói cái gì? Thôi được rồi, chú có lòng thì anh nhận vậy.... – Nghe cậu em nói bùi tai, Hùng không nỡ nhẫn tâm vạch trần mà thông cảm đáp.

Trong lúc mọi người đang hứng thú nhìn Hùng và Vinh làm trò thì đột nhiên có người lớn tiếng chen vào:

- Ha ha... Tất cả đến đông đủ rồi chứ Tân?

Ngoái đầu lại, Tân thấy bác Đô không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Đứng lên, hắn mỉm cười gật đầu rồi đáp:

- Đủ hết rồi bác!

- Tốt! Hôm nay phải đánh chén một bữa no nê cho đã. Nào tất cả đi theo tôi. – Hài lòng vỗ vai Tân, bác Đô dẫn đầu đi trước.

- Ôi! Bác! Bác ruột của con đợi với…! – Hùng không biết liêm sỉ lớn tiếng hô lên rồi chạy theo.

- ...

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.