"Anh vội vàng chớp cơ hội cuối cùng đáp máy bay trở về, sau khi đến Nguyệt Thành tàu cao tốc đều ngừng hoạt động, anh muốn về nhà lại không mua được vé, ngay cả xe buýt cũng không có. Em bảo anh đừng trở về, cứ ở lại Nguyệt Thành, anh nói anh mua thuyền xung phong, bảo em chờ anh rồi em đã chờ anh một tháng, lúc về đến nhà anh gầy hơn mười cân, còn đang sốt, anh ho khan, còn hộc máu, sau đó nói cho em biết trên đường xung phong thuyền động cơ hết dầu, anh tự mình chèo thuyền trở về, em muốn dẫn anh đến bệnh viện nhưng em lại không biết chèo thuyền, thuyền xung phong cứ xoay quanh một chỗ, thiếu chút nữa làm anh ngã xuống nước!”
Cô nghẹn ngào đến nỗi cô không thể nói được nữa.
"Đừng nói nữa, Thanh Thanh đừng nói nữa."
Nỗi buồn và nỗi đau của Kiều Thanh Thanh chân thật như vậy, Thiệu Thịnh An cũng không nhịn được mà mắt chua xót, anh ôm lấy vợ: "Đừng nói nữa, anh vẫn còn ở đây.”
Chậm lại một chút, Kiều Thanh Thanh tiếp tục nói: "Sau đó em xuống nước bơi, kéo thuyền xung phong đưa anh đến bệnh viện, bệnh viện bị ngập hơn phân nửa, may mà tầng cao còn có thể dùng được, em ở bên ngoài chờ anh, lại chờ được bác sĩ nói rằng đã quá muộn, anh bị viêm phổi nặng, chậm trễ quá lâu gây nên suy đa tạng, đêm đó anh cứ như vậy mà đi rồi. Anh quá ngốc, không trở về được cũng đừng trở về, chỉ cần anh còn sống, chúng ta cách xa cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-thien-tai-can-quet/2509925/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.