"Cái gì khó nói?" Giang Tinh Hoài nheo đôi mắt bị ánh đèn hắt chói, "Tôi cảm thấy người đó sẽ không."
Phó Diễn sững sờ, len lén nhìn cậu, Giang Tinh Hoài đang gục đầu xuống, chỉ chừa cho hắn thấy mỗi đỉnh đầu.
"Không phải tôi không biết mình không được nhiều người yêu thích." Giọng nói Giang Tinh Hoài rất nhỏ, ngón tay mân mê góc áo, "Tôi không ngu ngốc, nhưng tôi bài xích việc phải thay đổi... chỉ là... tôi cho rằng nếu mình chấp nhận thỏa hiệp, có lẽ sẽ không còn ai nhìn thấy tôi, lắng nghe tôi, Giang Tinh Hoài lúc đó sẽ biến mất."
Phó Diễn giật mình.
Giang Tinh Hoài rất dễ bị nhìn thấu chỉ bằng một cái liếc mắt. Cậu hào phóng, khoa trương, luôn xem mình là trung tâm, nhưng đây chỉ là bên ngoài. Nội tâm yếu đuối, nhạy cảm, không có cảm giác an toàn mới chính là cậu.
Phó Diễn vốn nghĩ vẫn là một cậu bạn nhỏ mà thôi.
Nhưng Phó Diễn chợt nhận ra, cậu nam sinh mới 17 tuổi cái gì cũng hiểu, đột nhiên không còn giống một đứa nhỏ nữa.
"Có phải hơi sến súa không..." Giang Tinh Hoài xoa xoa mũi, ngại ngùng nói, "Nhưng tôi... Uầy không biết đâu —— "
"Vậy thì không thay đổi." Phó Diễn ngắt lời cậu, rút tay về, "Không phải lỗi của cậu, cậu không cần phải thay đổi, cậu như vậy cũng rất tốt."
Giang Tinh Hoài sửng sốt.
Hắn là người đầu tiên nói với cậu không cần thay đổi cũng rất tốt.
Ba cậu chỉ nói cậu đừng hành động như thế nữa. Còn mẹ cậu luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tap-kich-toi/2493824/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.