Cậu cũng không hiểu tại sao lúc Phó Diễn nói thế, cả người cậu đột nhiên ngứa ngáy.
Có thể là do nhịn tiểu, Giang Tinh Hoài vuốt mặt, đấm vào không khí mấy cái để giải tỏa cảm xúc không đúng lúc này.
Phó Diễn nhìn gương chiếu hậu, cố nhịn cười.
Đứa nhỏ ngốc nghếch thực hiện một loạt các cú đấm chuẩn quân đội, sau đó nhấc chân làm động tác xoạc chân, cuối cùng kết thúc màn biểu diễn nghiệp dư bằng một động tác bale tiêu chuẩn.
Đúng là trẻ con thật.
Cậu nhóc bướng bỉnh thích ra vẻ không sợ trời không sợ đất, thực tế vẫn chỉ là một chú hổ giấy mà thôi.
"Tôi xong rồi." Giang Tinh Hoài mặt không biến sắc trở lại, trong miệng cắn một cọng cỏ không biết lấy từ chỗ nào, hếch cằm với Phó Diễn như một tay lưu manh, "Chú thật sự không xả à?"
"Cậu muốn nhìn?" Phó Diễn nhướng mày, làm bộ muốn đẩy cửa xe.
"Không thèm!" Giang Tinh Hoài giật bắn người, không dám giả bộ đóng vai anh em xã hội nữa, cầm cọng cỏ, hai mắt trợn tròn, hai tay vờ vịt xắn ống quần, mắt điếc tai ngơ.
"Lên xe, ăn cơm." Phó Diễn không tiếp tục trêu chọc cậu, mỉm cười nói: "Cơm hộp do ba nuôi cậu làm còn nóng."
"Tôi không muốn ăn cơm." Giang Tinh Hoài mở cửa xe, vặn mình kéo chiếc balo ở ghế sau, "Tôi còn rất nhiều khoai chiên, với cả thịt bò khô nữa."
"Ăn cơm trước." Phó Diễn mở hộp giữ nhiệt cho cậu.
"Tôi muốn khoai tây chiên." Giang Tinh Hoài vùi đầu vào balo kiếm đồ ăn vặt.
Phó Diễn không lên tiếng.
Động tác lục lọi của Giang Tinh Hoài chậm lại, không ngẩng đầu, đắn đo một lúc.
Cuối cùng, cậu nhóc mếu máo ngước lên, nhận hộp cơm trong tay Phó Diễn.
"Sữa bò." Phó Diễn cắm ống hút cho cậu.
"Cảm ơn ạ..." Giang Tinh Hoài nhai cơm, đưa tay nhận lấy, giận nhưng không dám nhiều lời.
Giang Tinh Hoài dễ dỗi nhưng cũng dễ nguôi, ăn xong cơm hộp thì ngồi nhai một lúc 5 gói khoai tây chiên, ừng ực tu hết cả chai coca, sung sướng ợ một cái.
"Tôi yêu ba nuôi của tôi." Giang Tinh Hoài cảm thán.
"Đến lượt tôi lái xe, " Phó Diễn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vừa vặn đã một giờ chiều, "Nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp."
"Hay cứ để tôi lái." Giang Tinh Hoài vội nói, "Tôi ăn no rồi, rất có tinh thần."
"Tôi lái." Phó Diễn nói.
"...Cũng được." Giang Tinh Hoài đổi chỗ với hắn.
Kỹ thuật lái xe của Phó Diễn rõ ràng tốt hơn cậu rất nhiều.
Từ tốc độ, giảm tốc hay cách xử lý tình huồng đều có thể thấy được Phó Diễn là một lão tài xế, rất thận trọng.
Giang Tinh Hoài căng da bụng chùng da mắt, lơ mơ nhìn sống lưng thẳng tắp của Phó Diễn, đôi mắt dần khép lại.
Không biết cậu đã ngủ từ bao giờ nhưng bị tiếng ho của Phó Diễn đánh thức.
Một tay Phó Diễn cầm lái, tay kia che miệng ho liên tục, có vẻ rất khó chịu.
"Có phải chú chưa khỏe không?" Giang Tinh Hoài dụi mắt ngồi thẳng dậy, lo âu nhìn hắn: "Chú bị cảm."
"... Hình như là thế." Phó Diễn nhíu mày đạp phanh xe.
"Cái gì mà hình như, rõ ràng là như thế, chú tốt xấu gì cũng từng học y chuyên nghiệp mà, không lẽ chú thật sự nghiên cứu thuốc bổ thận thôi hay sao? Chú uống hết nước đường nâu chưa?" Giang Tinh Hoài càm ràm, xách balo đặt lên đùi, "Quên đi, chú vẫn nên uống thuốc, cũng may tôi có mang."
Phó Diễn chưa kịp nói câu nào, đã được nhét thuốc tận mồm.
"Tôi -- "
"Nhanh, nước." Giang Tinh Hoài vặn nắp bình nước cho hắn.
Nhét bình nước vào tay Phó Diễn.
"Chú uống thuốc đi, để tôi lái xe, uống loại này xong mệt rã rời." Giang Tinh Hoài đẩy cửa xe.
Phó Diễn sửng sốt nửa ngày, nhìn thuốc trong tay phải, lại nhìn sang bình nước ở tay trái: "Sao cuối cùng lại thành cậu chăm tôi thế này."
Giang Tinh Hoài giám sát Phó Diễn uống thuốc xong, lúc này mới nổ máy.
Phó Diễn không thường bị bệnh, thể chất của hắn lại mẫn cảm với tác dụng của thuốc, uống thuốc mới được một lúc đã nửa tỉnh nửa mê.
Nhưng hắn không yên lòng để Giang Tinh Hoài lái xe một mình, liều mạng mở mắt, giằng co giữa tỉnh và ngủ, rốt cuộc vẫn bị đánh bại.
Giang Tinh Hoài không quá quen thuộc đường xá, vừa lái xe vừa dò theo bản đồ, thi thoảng lại nghiêm túc chú ý tình trạng của Phó Diễn.
Tự làm mình bận rộn.
Thẳng đến khi mặt trời dần lặn, Giang Tinh Hoài mới ngừng xe, tập trung nghiên cứu bản đồ.
Lúc này đã gần năm giờ, lái xe đường dài khiến đôi mắt cậu mỏi nhừ, cậu tranh thủ xoa đôi mắt một lúc, sau khi xác định rõ phương hướng thì quay qua xem Phó Diễn.
Phó Diễn đã ngủ hơn ba tiếng, sao còn chưa tỉnh?
Giang Tinh Hoài cẩn thận sờ trán Phó Diễn.
Nhiệt độ nóng hổi trên tay khiến cậu sửng sốt.
"Sao lại phát sốt rồi?" Giang Tinh Hoài chặt chẽ nhíu mày.
Khi cậu rẽ vào ngã tư cuối cùng, Phó Diễn vẫn chưa hạ nhiệt.
Đôi môi Phó Diễn giật giật, như đang nói mớ chuyện gì.
Giang Tinh Hoài sốt ruột ghé sát, đưa tay lay người hắn: "Phó Diễn! Phó Diễn! Chú ơi! Chú tỉnh lại đi!"
"Cẩn thận chân." Phó Diễn dặn dò, cũng mở cửa bước ra, xem xét tình hình.
Vị trí họ dừng xe rất thoáng, tầm nhìn rộng, bên ngoài là đồng lúa bị đốt cháy rụi, trên cánh đồng có hàng chục xác chết cháy đen không còn nhìn rõ mặt mũi.
Phó Diễn đến gần, nhìn thấy lỗ đạn và xác chết rải rác trên mặt đất. Cùng một ít vải bị xé rách, là quân trang.
Phó Diễn thoáng thở phào nhẹ nhõm, ở đây xuất hiện vết tích chiến đấu, điều này chứng tỏ quân đội đã có hành động, ít nhất trong khu vực này đã bắt đầu khống chế và tiêu diệt người bệnh.
Con đường sau này của bọn họ có thể dễ dàng hơn một chút.
"Phó Diễn!" Giang Tinh Hoài đứng cách bờ ruộng không xa kêu hắn, "Chú làm gì! Đừng xem, lỡ nó nhảy dựng lên cạp chú một phát bây giờ!"
Phó Diễn không nhịn được cười, đi tới nhận chai nước trên tay cậu.
"Vẫn chưa đến nơi đâu đấy, nhân lúc trời chưa tối, chúng ta đi mau." Giang Tinh Hoài nói.
"Tạm thời dừng chân, nghỉ ngơi ở đây đi." Phó Diễn lắc đầu, "Cậu không lái nổi nữa đâu."
"Vậy hôm nay chúng ta ngủ trong xe sao?" Giang Tinh Hoài khom lưng vỗ bắp chân nhức nhối của mình.
"Ừm." Phó Diễn ngồi xổm xuống, vén ống quần cậu, nhìn sơ qua vết thương, tiện tay xoa bóp vài cái, "Đi thôi, trước tiên ăn một chút gì đã."
Bữa tối không ngon lành bằng bữa trưa, họ đã ăn sạch phần cơm sốt và đồ ăn nóng hổi từ lâu rồi.
Hai người bẻ một miếng bánh quy đóng hộp, nhìn mặt trời xuống núi, chỉ chừa lại một ít ánh sáng mờ nhạt ở chân trời.
"Rửa tay rửa mặt." Phó Diễn mở cốp xe, chuẩn bị múc một thau nước sinh hoạt.
"Hôm nay có lí do đặc biệt, hình phạt không thể bỏ qua, cho nên tạm hoãn 2 đề." Phó Diễn nói, "Ngày mai bù 3 đề sau."
Giang Tinh Hoài: "............"
Chỉ có thể sướng nốt hôm ngày, Giang Tinh Hoài dứt khoát đi ngủ ngay.
"Ngủ ngon." Phó Diễn tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, mọi thứ càng trở nên yên tĩnh.
Mặc dù ghế khá lớn, nhưng ngủ vẫn không thoải mái, Giang Tinh Hoài trằn trọc trở mình hơn mười phút vẫn không thể ngủ được.
Rất nhiều thứ bắt đầu xuất hiện trong suy nghĩ của cậu.
Phó Diễn cởi trần.
Phó Diễn nói với cậu "Thử xem sao?".
Phó Diễn bị sốt.
Tất cả đều là Phó Diễn, rõ ràng Phó Diễn đang nằm bên cạnh cậu.
Có lẽ vì hôm nay không trăng cũng không sao, vô cùng tăm tối.
Có lẽ vì không gian trong xe quá nhỏ, khoảng cách của hai người bọn họ càng gần gũi.
Chắc cậu cũng cảm mất rồi.
"Chú này, chú từng nhớ tôi nói mình thầm mến một người không?" Giang Tinh Hoài đột nhiên lên tiếng.
Qua một hồi lâu, bên kia mới có tiếng đáp lại: "Làm sao vậy?"
"Hình như gần đây tôi không nghĩ nhiều về người ấy nữa." Giang Tinh Hoài nghiêng người nhìn Phó Diễn, "Thật ra tôi phát hiện có lẽ tôi chưa từng thích người đó."
Phó Diễn: "............"
Vì bắt cậu làm đề toán sao?
Phó Diễn bất đắc dĩ quay sang: "Tại sao... lại nghĩ như vậy?"
"Trái lại..." Giang Tinh Hoài thử thăm dò, "Tôi cứ luôn nghĩ về một người khác."
Sống lưng Phó Diễn đột nhiên căng thẳng, sắc mặt bình tĩnh, âm thanh ổn định: "Ai?"
"Chú có nghe thấy tiếng gì lạ không?" Giang Tinh Hoài hỏi.
"Không có." Phó Diễn mặt không đổi sắc, giọng nói kiên định.
Giang Tinh Hoài giương lỗ tai nghe nửa ngày, từ từ ghé sát Phó Diễn, ngạc nhiên hô: "Là tiếng nghiến răng của chú?"
______^_^______
Giang Tinh Hoài: Hình như tôi cũng bị cảm rồi. Nhưng mà là cảm nắng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]