Giang Tinh Hoài trợn to hai mắt, không thể tin được.
Bên cạnh hàng cây xanh là thi thể nhân viên bảo vệ bị mổ bụng chỉ trong vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi.
Ngồi xổm ở bên cạnh có một bộ xương khô quắt cặm cụi gặm nhấm gương mặt xác chết, nó dường như không còn máu thịt dưới lớp da teo tóp, chỉ còn thấy rõ từng đốt xương, giống như xác ướp đội mồ sống dậy.
Ngay lúc này, vật kia ngẩng đầu lên.
Cảm giác kinh sợ, khủng hoảng mạnh mẽ quét qua thần kinh của hai người.
"Chạy! Chạy vào chung cư!" Phó Diễn nhanh chóng bắn vài phát vào bộ xương, vừa rút lui vừa ra hiệu.
Cửa thoát hiểm mở toang, hai người mơ hồ thấy được tứ chi và nội tạng còn sót lại của đám người lây nhiễm la liệt trên đất.
Giang Tinh Hoài cố nhịn cảm giác buồn nôn, cùng Phó Diễn ra sức đè cánh cửa chống cháy nặng trịch, khóa lại.
Tiếng thủy tinh hoàn toàn vỡ nát vọng đến!
Giang Tinh Hoài và Phó Diễn liếc mắt nhìn nhau, cả hai không chậm trễ quay người chạy lên lầu hai.
Cảnh tượng ở lầu hai không khác ở tầng dưới chút nào, vết máu tung tóe bắn lên bức tường trắng như tuyết, trên đất khắp nơi chỉ toàn thịt vụn.
Giang Tinh Hoài không dám nhìn thêm, sau khi đóng nốt cửa, tiếp tục chạy theo Phó Diễn lên trên.
Hai người chạy một mạch lên đến tầng năm, khóa cửa kĩ lưỡng mới miễn cưỡng dừng lại lấy hơi.
Dù sao cũng không ai biết bộ xương khô đó ghê gớm như thế nào.
"Đó là zombie sao..." Giang Tinh Hoài tay run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, "Nó cư nhiên ăn... Ăn..."
"Ổn rồi, không sao nữa, đừng suy nghĩ." Phó Diễn ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
"Thật ghê tởm." Giang Tinh Hoài chôn mặt trong lòng Phó Diễn, mạnh mẽ hít một hơi, cố gắng quên đi mùi thịt thối rữa quanh quẩn bên mũi.
Phó Diễn rũ mắt, nhìn chằm chằm máu thịt trên sàn nhà, bắt đầu suy tính. Loại xương khô này mạnh và có tốc độ nhanh hơn hẳn người lây nhiễm, thậm chí nó còn khác với đám xác sống ở chỗ, ngoại trừ đuổi theo con người, nó còn ăn thịt cả người nhiễm bệnh.
Nên tên xương khô đó là trường hợp tiến hóa của người nhiễm bệnh, hay là do một loại virus khác gây nên?
Người trong lòng dần dần bình tĩnh lại, Phó Diễn cũng thoát ly khỏi suy nghĩ.
"Xem mũi cậu kìa." Phó Diễn nhấc cằm Giang Tinh Hoài, khiến cậu nhóc phải ngẩng đầu lên.
"Không có gì đâu, chảy máu mũi một xíu thôi." Giang Tinh Hoài nói, chợt nhíu mày, "Rốt cuộc bộ xương khô kia là cái quỷ gì, sao súng không thể giết nó?"
"Còn chưa biết, để tôi nghĩ thêm." Phó Diễn tỉ mỉ xem xét, sờ từ chóp mũi đến gốc mũi, xác định không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu cậu: "Đi tiếp thôi."
Hai người an toàn vượt qua 2 tầng nữa, bên trong thang thoát hiểm ngoại trừ tiếng bước chân thì chỉ còn lại tiếng mưa xối xả từ bên ngoài vọng vào.
"Hả?" Phó Diễn cúi đầu nhìn cậu, "Cậu muốn nói chuyện gì."
"Tôi cũng không biết." Giang Tinh Hoài trầm tư suy nghĩ, "Muốn ăn bít tết, bít tết chú làm cho tôi lúc ở nhà là số một."
"Khi nào về sẽ nấu cho cậu." Phó Diễn nói đến đây, đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua hắn vẫn luôn kìm nén.
Phó Diễn ho khan một cái: "Tối qua cậu nói cậu không còn thích... Khụ... Rốt cuộc vì sao không thầm mến người ấy nữa?"
Tuy Giang Tinh Hoài không hiểu sao Phó Diễn đột nhiên khơi lại chuyện cũ, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra câu trả lời: "Vì tôi cảm thấy..."
Giang Tinh Hoài đang nói lại đột ngột dừng lại.
Phó Diễn cũng ngừng bước.
Ở góc cầu thang phía trước có một người phụ nữ mặc đồ nghề màu đen, tóc tai rũ rượi, đưa lưng về phía họ.
"Bởi vì tôi cảm thấy mình thích ——" Giang Tinh Hoài giơ súng lên.
Người phụ nữ đột nhiên quay đầu, một nửa cái mũi bị xé rách đã biến mất, kéo theo lớp da nửa bên mặt, máu thịt be bét.
"Má!" Đây là lần đầu Giang Tinh Hoài tiếp xúc với một người bệnh không còn rõ mặt mũi như vậy.
Cậu hốt ngắm lệch, toàn bộ mấy phát đạn chệch hướng ghim vào chân người phụ nữ.
Thân thể người phụ nữ đổ ụp về trước, nhào thẳng vào người Giang Tinh Hoài, khoảng cách quá gần, Phó Diễn không dám tùy tiện nổ súng, sợ làm cậu bị thương.
Hắn cấp tốc rút dao bên hông, kéo cánh tay người phụ nữ, đè cô ta lên mặt đất, đâm xuống một đao từ mắt xuyên qua não, động tác dứt khoát không nao núng.
Phó Diễn rút dao ra, lưỡi dao đầy máu, người phụ nữ không còn cử động nữa.
"Cậu vừa nói mình thích ai?" Phó Diễn đứng lên, vẩy máu trên lưỡi dao.
Giang Tinh Hoài nuốt nước bọt: "... Không ai cả."
Cậu bắt đầu bội phục người sẽ yêu đương với Phó Diễn trong tương lai rồi, người đó chắc chắn phải có lá gan lớn chứ không phải đầu óc.
Bắt đầu từ lúc đụng phải người phụ nữ nhiễm bệnh, số tầng càng cao, người lây nhiễm càng nhiều.
Tốc độ của hai người dần chậm lại.
Giang Tinh Hoài đạp người nhiễm bệnh nằm trên đất đang cố gắng cắn vào chân cậu, nhắm ngay đầu, bóp cò.
Đoàng!
Máu bắn ra.
"Qua đây." Phó Diễn thở hổn hển, đổi tay cầm súng, duỗi tay đỡ cậu.
"Tôi không được..." Giang Tinh Hoài xua tay, "Tay tôi tê rần hết rồi, đạn cũng hết."
"Nghỉ chút đã." Phó Diễn đỡ cậu, đi tới bên tường, tìm một vị trí coi là sạch sẽ ngồi xuống.
"Mấy giờ rồi." Giang Tinh Hoài kéo tay Phó Diễn, sắn ống tay áo, cúi đầu nghiền ngẫm đồng hồ, "... Xem không hiểu."
"11 tuổi." Giang Tinh dựa vào tường, " Hoài ngẩng đầu lên dựa vào trên tường, "Xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu?"
"Đói chưa?" Phó Diễn mở balo, lấy bánh mì và đồ hộp đưa cho cậu.
"Mấy cái này không ngon gì hết, muốn ăn bít tết." Giang Tinh Hoài than thở.
"Đòi hỏi." Phó Diễn xé túi bánh mì, nhét vào tay cậu.
"Rốt cuộc cái xương khô đó là thứ gì nhỉ?" Giang Tinh Hoài cắn một miếng bánh mì, nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi, "Vật tiến hóa sao?"
"Không." Phó Diễn nhíu mày, "Tôi cho rằng tiến hóa thật sự chính là 'cái chết'."
"Ý chú là... Người lây nhiễm vẫn có thể chết nữa?" Giang Tinh Hoài sửng sốt, ngay sau đó cậu lại nghĩ về hành vi trú mưa của bọn chúng, lẩm bẩm suy đoán, "Bọn họ còn biết trú mưa có phải chứng tỏ họ còn ý thức không? Bây giờ họ còn là con người sao? Vậy chúng ta giết họ, không lẽ là —— "
"Không phải như thế." Phó Diễn cắt ngang lời cậu, "Bọn họ không còn là người, có lẽ sau này sẽ có cách chữa trị, nhưng hiện tại họ chắc chắn không phải là người, bọn họ là quái vật."
"...Ừm." Giang Tinh Hoài gật đầu, có chút phiền muộn.
Nếu như coi người lây nhiễm là zombie, cậu sẽ không nảy sinh cảm xúc hối hận hoặc không nỡ thừa thãi.
Nhưng nếu người lây nhiễm vẫn có thể cứu trở lại làm người, cậu không biết mình có bóp cò được không nữa.
Phó Diễn khẽ thở dài, hắn biết Giang Tinh Hoài đang suy nghĩ linh tinh.
"Lại đây, nghỉ ngơi một lát." Phó Diễn đưa khoác tay ôm vai cậu.
Giang Tinh Hoài tự nhiên xích gần, giống như quen thuộc trốn vào nơi an toàn, nép vào lòng.
Không gian cầu thang không lớn, lại không bật được đèn, chỉ có quạt thông gió vẫn còn quay nhờ gió lùa vào.
Hai người cứ thế dựa vào nhau, yên lặng nghỉ ngơi.
"Chú nghĩ Trịnh Nhất có ở nhà không?" Giang Tinh Hoài bỗng hỏi.
"Chúng ta sẽ tìm được cậu ta." Phó Diễn trả lời.
"Lão Cảnh sẽ chết sao... Liệu thầy ấy có đợi được chúng ta trở về không?" Giang Tinh Hoài băn khoăn.
"Ông ấy sẽ nhìn cậu thi đại học cho bằng được." Phó Diễn an ủi.
Giang Tinh Hoài mím môi lặng lẽ cười, chợt phát hiện quần áo hắn vẫn còn ướt nhẹp.
Trang phục trên người cậu mỏng hơn, bây giờ đã sắp sửa khô.
Nhưng áo vest của Phó Diễn dày cộm, nên đến tận lúc này vẫn ướt đẫm.
Giang Tinh Hoài nhíu mày: "Sao đồ chú chưa khô? Chú vừa mới bệnh xong, đừng để mình bị cảm nữa."
"Không sao." Phó Diễn vỗ y phục, "Tôi cởi ra là được."
"Cởi ra thì lạnh." Giang Tinh Hoài đứng dậy nhìn một vòng, lục lọi rất lâu trong đám người nhiễm bệnh, cuối cùng cũng tìm được một bộ còn hoàn chỉnh và ấm áp, cầm lên: "Bộ mày oke nè."
"Tôi không nghĩ sẽ hợp với tôi." Phó Diễn nói.
"Chú còn chê tôi đòi hỏi? Lúc nào rồi còn hợp với không hợp?" Giang Tinh Hoài nhíu nhíu mày, giáo huấn hắn, "Chú nhất định phải mặc vest à? Không thể thử phong cách mới sao? Huống hồ bây giờ giữ ấm mới là quan trọng nhất!"
Phó Diễn: "........."
Ba phút sau.
Phó Diễn mặc áo len cashmere màu hồng nhạt của nữ, tay cầm súng nỗ lực che đi nơ bướm chướng mắt thêu trước ngực, ngậm ngùi bước từng bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]