"Đừng cười." Phó Diễn bất đắc dĩ thở dài, một tay ngăn giữa cửa sổ và Giang Tinh Hoài đang cười nắc nẻ, "Cẩn thận đụng đầu."
Giang Tinh Hoài ôm cánh tay hắn cười khà khà không ngậm được mồm, hào hứng đến mức không nói được lời nào.
"Tên nhóc này bình thường luyện súng đến úng não, nói năng có lúc vô ý vô tứ." Khang Thành cũng cười to, nhìn gương chiếu hậu nhận lỗi với bọn họ, "Xin lỗi nhé, hai người đừng để ý."
"Không để ý." Giang Tinh Hoài liên tục xua tay, mải cười quên cả hít thở.
"Xin lỗi xin lỗi." Mặt Lôi Bằng Đào hơi đỏ, nhưng vẫn cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền ngại ngùng.
"Hai tên ngốc." Khang Thành buồn cười nhìn gương chiếu hậu.
Phó Diễn cởi áo len trên người mình, sau đó giúp Giang Tinh Hoài cởi chiếc áo dính mưa ẩm ướt của cậu: "Cởi áo ra rồi cười sau."
"Úi --" Giang Tinh Hoài mới vừa giơ tay lên, ngón út bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
"Sao vậy?" Phó Diễn nhíu mày cởi nốt chiếc áo, kéo tay cậu, sửng sốt nhìn thịt móng tay đỏ hồng. Một lúc sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó coi, "Bị thương khi nào? Chảy máu mà cũng không biết!"
"Tôi quên rồi." Lúc Giang Tinh Hoài giãy dụa cởi áo len, mới phát hiện móng tay của mình bị lật, bây giờ mới cảm thấy xót, "Hình như là lúc cái bộ xương khô kia tóm được tôi, tôi tự làm mình bị thương."
Khang Thành đột ngột đạp phanh, sắc mặt bỗng nhiên chuyển biến.
Lôi Bằng Đào mò súng lục bên hông, nụ cười tắt ngúm.
"Sao lại dừng xe?" Giang Tinh Hoài vừa dứt lời, chỉ thấy Khang Thành xoay người, cầm súng trên tay, nòng súng đen kịt chĩa vào cậu.
Giang Tinh Hoài sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Phó Diễn.
"Hạ súng xuống." Phó Diễn chắn trước mặt Giang Tinh Hoài, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm nòng súng.
"Vết thương trên tay là do thể tiến hóa cắn sao?" Khang Thành không nao núng, vững vàng giương súng.
"Hả?" Giang Tinh Hoài phản ứng lại, thò đầu từ sau lưng Phó Diễn, vội giải thích: "Không phải không phải, đây là do tôi bị lật móng lúc bám vào bệ cửa sổ thôi."
"Vết ở chân." Lôi Bằng Đào bỗng lên tiếng, ánh mắt gắt gao bám theo mắt cá chân Giang Tinh Hoài.
"Gì cơ?" Giang Tinh Hoài cúi đầu nhìn, nơi cổ chân phải của cậu có một vết xước cạn, vẫn còn chảy máu.
"Móng tay của thể tiến hóa cũng có thể lây bệnh." Lôi Bằng Đào nói.
"Tôi..." Giang Tinh Hoài hoảng rồi, "Hình như là kính vỡ."
"Hình như?" Khang Thành lập lại lời cậu, mặt không đổi sắc, "Tốt nhất cậu nên chắc chắn một chút."
"Tôi... Không biết." Giang Tinh Hoài nhíu mày, luống cuống ra sức nhớ lại.
Cậu thật sự không biết, cậu không xác định được đây là vết xước của kính vỡ gây ra khi cậu bị lôi khỏi cửa sổ hay... do móng tay của xương khô.
"Không đúng." Phó Diễn bình tĩnh mở miệng, "Bây giờ đã qua khoảng 20 phút, nếu bị lây nhiễm, cậu ấy đã sớm biến thành quái vật."
"Không phải ai cũng sẽ biến dị trong vòng 1 đến 10 phút, trong số những ca cứu hộ của chúng tôi từng có trường hợp biến dị sau 12 giờ phát sốt, thậm chí lâu hơn." Khang Thành nhíu mày, "Kể từ khi virus bùng phát, chúng tôi vẫn chưa nhận thêm tin tức mới, cũng như không thể đánh giá chủ quan thời gian ủ bệnh và tốc độ lây nhiễm với những dữ liệu hiện có."
Giang Tinh Hoài nắm chặt áo Phó Diễn.
Sắc mặt Phó Diễn trấn định, hơi nghiêng người vỗ lưng cậu.
"Xin lỗi, cậu ấy tạm thời không thể vào căn cứ lánh nạn." Khang Thành nói.
"Chúng tôi không đi nữa." Phó Diễn nói.
"Tiến sĩ Trịnh muốn gặp anh." Khang Thành nhíu mày.
"Vậy để cậu ta ra đây." Phó Diễn không ngẩng đầu, vòng tay che hoàn toàn người Giang Tinh Hoài.
Đó là một tư thế bảo hộ tuyệt đối.
Khang Thành khó xử nhìn hắn: "Anh Phó, anh -- "
"Hạ súng của anh xuống." Phó Diễn ngẩng đầu nhìn, "Các người có thể xuống xe."
Khang Thành còn muốn thuyết phục hắn, chợt nhìn thấy Giang Tinh Hoài bị dọa sợ, vành mắt run run đỏ bừng.
"... Xin lỗi." Khang Thành rút súng về, "Tôi và đồng đội thương lượng một chút."
Phó Diễn nhìn bọn họ chằm chằm, dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ cứ tự nhiên.
Vẻ mặt Khang Thành và Lôi Bằng Đào phức tạp, xoay người leo xuống xe.
"Không sao cả." Phó Diễn nhíu mày, nắm lấy tay cậu, "Không có chuyện gì."
"Làm sao bây giờ, tôi sẽ không biến thành những tên quái vật kia đâu đúng không?" Giang Tinh Hoài nắm chặt tay hắn, nói năng lộn xộn, "Tôi không nhớ rõ, lỡ như thật sự bị bộ xương khô đó cào thì phải làm sao đây? Phó Diễn, tôi không muốn trở thành quái vật, tôi... tôi không muốn, tôi -- "
"Sẽ không." Phó Diễn nâng mặt cậu, cố gắng khiến cậu bình tĩnh, "Cậu nghe tôi nói chứ, tin tưởng tôi."
Giang Tinh Hoài sững sờ một lúc, cuối cùng cũng thở đều.
"Không phải đói bụng à?" Phó Diễn vỗ vỗ lưng cậu, "Muốn ăn chút gì không? Thịt bò khô nhé?"
"Hai người phải cách ly bên ngoài chỗ lánh nạn 24 giờ đồng hồ được tiến vào, nếu trong lúc đó có dấu hiệu biến thành quái vật." Khang Thành nhìn Giang Tinh Hoài, áy náy nở nụ cười, "Thật xin lỗi."
Mọi người lại tiếp tục lên đường, Khang Thành quay đầu nhìn Giang Tinh Hoài, thở dài: "Vừa rồi không phải cố ý nhắm vào cậu, có lẽ cậu không thể tưởng tượng nổi căn cứ hiện tại phải đánh đổi bao nhiêu mạng người mới dựng được. Thậm chí có thể nói căn cứ được xây trên máu thịt chiến hữu của tôi, sự hi sinh của đồng bào chúng ta. Trong tình huống đó, chúng tôi sẽ không cho phép bất kì người nào có khả năng nhiễm bệnh dù chỉ 0.1% tiến vào căn cứ."
"Đau không?" Phó Diễn xử lý vết thương trên ngón út cho cậu.
"Tôi ổn." Giang Tinh Hoài kìm nén nước mắt nói.
Phó Diễn ngẩng đầu, nhẹ nhàng xoa bóp vai cậu: "Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Bọn họ dần rời khỏi khu vực nhà lầu san sát, đã đến vùng ngoại thành.
Từ đằng xa có thể nhìn thấy một bức tường cao bằng sắt.
Nó giống như những hộp container dựng sát nhau để ngăn cản đám người bệnh hung tàn mất trí.
"Căn cứ này vốn là một trại huấn luyện." Khang Thành giải thích, "Bệnh dịch đột ngột bùng phát, lúc đó quân đội là đơn vị đầu tiên khống chế được sự lây nhiễm của virus, nhưng sau này vì tổ chức cứu viện đã hy sinh gần một nửa."
Chiếc xe chậm chậm đến gần, bên ngoài chỗ lánh nạn có vô số xe to, nhỏ, vài người tạm thời dựng lều bạt, đốt lửa, đun nước nóng.
Cũng có những người thấp thỏm đứng, ngồi, cả người chật vật, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cuộc sống an toàn bên trong cánh cửa sắt khổng lồ chỉ cách bọn họ một bức tường.
"Đều là những người có vết thương ngoài da nhưng không chứng minh được mình không nhiễm virus." Khang Thành lái đến một chỗ trống, chậm rãi dừng xe, "Ở đây có đội tuần tra, phía trên bố trí bắn tỉa, bất kì ai có dấu hiệu biến dị đều được giải quyết."
Giang Tinh Hoài nhìn xuyên qua kính xe, cậu thấy mọi người chỉ toàn là sợ hãi và bi thương.
Cậu siết chặt tay, quay đầu, coi như không thấy.
"Tiểu Lôi ở lại đây, tôi đi báo cáo nhiệm vụ." Khang Thành nói xong, xuống xe.
Lôi Bằng Đào khẽ cười: "Tôi ở trong chiếc xe phía sau, có chuyện gì thì cứ tìm."
Cửa xe đóng sầm lại, bên trong chỉ còn Phó Diễn và Giang Tinh Hoài.
"Tôi muốn đi tiểu." Giang Tinh Hoài nhìn ngó khung cảnh bên ngoài, "Lúm đồng tiền nhỏ đi đâu rồi?"
"Người nọ tên Lôi Bằng Đào." Phó Diễn hạ kính xe, vẫy tay với chiếc xe đằng sau, "Không được gọi người khác là lúm đồng tiền nhỏ, như vậy không lễ phép."
Lúm đồng tiền nhỏ nhìn thấy tình hình, lập tức xuống xe lốc cốc chạy tới.
"Xin chào lúm đồng tiền nhỏ, cho tôi hỏi gần đây có nhà vệ sinh không?" Phó Diễn hỏi.
Giang Tinh Hoài: "......"
Lôi Bằng Đào: "......"
"Xin lỗi." Phó Diễn nói.
"Đi theo tôi." Lôi Bằng Đào quay người dẫn họ đến một chỗ đông đúc.
"Ngài Phó, mong ngài không gọi người khác là lúm đồng tiền nhỏ, như vậy rất không lễ phép." Giang Tinh Hoài vừa đi vừa ghẹo Phó Diễn.
Phó Diễn bật cười, Giang Tinh Hoài đàng hoàng trịnh trọng gọi hắn là ngài Phó trông rất đáng yêu.
"Tại sao phải chờ 24 giờ! An An chỉ bị sốt nhẹ! Không phải anh đã đưa tiền cho họ sao! Sao chúng ta vẫn chưa được vào đó?" Giọng nữ bén nhọn truyền đến từ một chiếc lều gần đó.
Giang Tinh Hoài chợt ngừng bước, ngây ngốc một lúc.
"Em đừng vội, bọn họ nói cần cách ly quan sát 24 giờ." Một giọng nam vang lên ngay sau đó, "Chúng ta đã đợi mấy tiếng, chắc sắp được vào rồi."
Giang Tinh Hoài nghiêng đầu, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
"Sao thế?" Phó Diễn nhíu mày.
"Lương Viễn, anh đi nói với bạn anh một chút được không? An An cứ khóc mãi, em thật sự sợ lắm, anh đến thương lượng với người ta được không." Giọng nữ trong lều rấm rứt khóc.
"Được rồi." Giọng nam thỏa hiệp.
Ngay sau đó cửa lều bị mở ra.
Giang Tinh Hoài lập tức quay người, lôi kéo Phó Diễn đi trước.
"Có chuyện gì sao?" Phó Diễn thấp giọng dò hỏi.
"Đi." Giang Tinh Hoài mất bình tĩnh, hai tay khẽ run.
Hai người đi thẳng một mạch đến đường biên, lúc này Giang Tinh Hoài mới dừng lại, lén lút nhìn về sau.
Dõi theo bóng lưng quen thuộc trong đám người đông đúc.
Phó Diễn dường như đã đoán được: "Người đó là -- "
"Là ba tôi." Giang Tinh Hoài quay đầu, không nhìn nữa, nhỏ giọng giải thích, "Chắc hẳn ông ấy đi cùng người phụ nữ kia, còn có... Còn có con trai của họ."
Phó Diễn nhíu mày.
"Tôi không sao, chỉ là không muốn gặp ông ấy." Giang Tinh Hoài đi về phía Lôi Bằng Đào đang đứng chờ cậu.
Giang Tinh Hoài nói không sao thì chắc chắn sẽ có sao, Phó Diễn nhìn cảnh cậu nhóc trở nên lầm lì sau khi về xe, không nghĩ được cách an ủi cậu.
Dù gì đây cũng là chuyện riêng của Giang Tinh Hoài, chuyện cá nhân.
Bầu trời đã dần đổi màu, hai người vệ sinh cá nhân qua loa rồi leo lên xe ngủ.
Phó Diễn đốt một cây nến, ánh sáng chập chờn. Hắn quay qua nhìn Giang Tinh Hoài nằm đưa lưng về phía hắn.
Suy đi tính lại, Phó Diễn vẫn quyết định hỏi: "Ăn khuya không? Lôi Bằng Đào vừa đưa cho tôi một ít khoai lang nướng."
"Hôm bữa chú nói ăn vặt trước khi đi ngủ không tốt còn gì." Giang Tinh Hoài quay qua.
"Cậu không ăn cơm tối." Phó Diễn nói.
"Tôi không đói." Giang Tinh Hoài phản bác.
"Cậu -- "
"Chú đang an ủi tôi sao?" Giang Tinh Hoài bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, "Tôi thật sự không sao hết."
"Tôi không an ủi cậu." Phó Diễn sờ cái trán lạnh lẽo của cậu, nhíu mày nói, "Tôi đang lo lắng cho cậu."
"Tôi ổn, ngủ đi." Giang Tinh Hoài vừa dứt lời, bỗng nhiên ngóc đầu dậy, "Thật ra có một cách."
"Cái gì?" Phó Diễn sững sờ.
"Không phải người ta kêu muốn quên tiền nhiệm, biện pháp tốt nhất là tìm đương nhiệm sao?" Ánh mắt Giang Tinh Hoài sáng như đèn pha, chớp mắt mấy cái, "Tôi không cần ba cũ, tôi có thể thay ba mới mà?"
"Hả?" Phó Diễn nghi hoặc.
"Chú có đồng ý làm ba tôi không?" Giang Tinh Hoài nhúc nhích xích gần đến, nhoài người chui vào lòng Phó Diễn.
Phó Diễn mặt đen kịt lại: "......"
"Papa." Giang Tinh Hoài gọi.
"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn cúi đầu nhìn cậu, trong mắt ẩn chứa cảnh cáo.
"Ba ơi." Giang Tinh Hoài nở nụ cười, không có chút sợ sệt nào.
"Xuống." Phó Diễn trừng cậu.
"Ba ơi ba ơi ba ơi..." Giang Tinh Hoài xấu tính luôn mồm gọi hắn như thế.
"... Đây." Phó Diễn hết cách, chỉ đành miễn cưỡng đáp lại.
"Ba ngủ ngon." Giang Tinh Hoài hài lòng.
"... Tiểu Tinh ngủ ngon." Phó Diễn thở dài.
Giang Tinh Hoài cười ẻ, lau nước mắt nói: "Chú thật buồn nôn."
Phó Diễn: "........."
"Ngủ đi." Phó Diễn xoa đầu cậu.
Ngọn nến dần dần tan chảy, bấc nến chậm rãi biến mất trong ánh lửa chập chờn.
Khi ánh lửa cuối cùng yếu ớt vụt tắt, trong xe chìm vào một mảnh tăm tối.
Sáng hôm sau, mặt trời tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài giữa vùng ngoại thành hoang vắng.
Bữa sáng, Giang Tinh Hoài ngon lành thưởng thức khoai lang nướng và một chén đông sương không biết Phó Diễn đào từ đâu ra cho cậu.
Ngay khi cậu nhai nốt miếng thạch cuối cùng, đoàn xe phía trước đột nhiên hỗn loạn.
"Lau miệng." Phó Diễn đưa cho cậu một tờ giấy.
"Đằng trước có vụ gì thế?" Giang Tinh Hoài nhanh gọn dùng mu bàn tay quẹt miệng, nhổm người leo một phát lên nóc xe việt dã.
"Nhìn cái gì, xuống đây!" Phó Diễn đứng ở phía dưới gọi.
"Ai vậy nhỉ? Thật khoa trương..." Giang Tinh Hoài tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đang đi về hướng này là một người đàn ông cao gầy mặc vest trong, khoác áo blouse trắng, người nọ lịch lãm đeo kính gọng vàng, phía sau dẫn theo mấy người đeo súng, mặc đồ rằn ri.
Anh ta càng đi càng gần...
Sao lại đến chỗ bọn họ? Giang Tinh Hoài kinh ngạc nhìn, mãi đến tận khi người đàn ông cao gầy xa lạ nhào đến ôm chặt Phó Diễn.
Cậu cúi đầu nhìn xuống.
Phó Diễn cũng ôm người đàn ông nọ, còn người nọ thì vẫn đang khóc.
Giang Tinh Hoài: "......"
Giang Tinh Hoài nhíu mày, nhận ra có lẽ đây là Trịnh Nhất, cậu nhóc bối rối đứng trên nóc xe, không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Cho đến khi Phó Diễn buông tay, người nọ vẫn còn dựa vào lồng ngực hắn.
Giang Tinh Hoài nhảy xuống xe.
"Cẩn thận chân." Phó Diễn tách khỏi Trịnh Nhất, lập tức đưa tay đỡ cậu, nhíu mày giáo huấn, "Tôi đã nói chân cậu chưa khỏi hẳn, không thể trực tiếp nhảy từ chỗ cao như vậy xuống."
"Anh ấy chính là Trịnh Nhất sao?" Giang Tinh Hoài hỏi.
"Đúng." Phó Diễn gật đầu, "Chào hỏi."
"Chào chú Trịnh ạ." Giang Tinh Hoài tiến lên một bước đưa tay ra.
"Xin chào em trai." Trịnh Nhất bắt tay cậu, mỉm cười nhìn sang Phó Diễn, "Cậu đến tìm tôi sao còn dắt theo trẻ nhỏ, quá không an toàn."
"Chú Trịnh chưa biết gì sao?" Giang Tinh Hoài tươi cười để lộ hàm răng trắng, "Cháu là con trai Phó Diễn, tên là Phó Tinh Hoài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]