"Có thật không!" Giang Tinh Hoài ngẩng phắt đầu, trong ánh mắt lộ vẻ láu cá.
—— Tủi thân gì đó tất cả đều là giả bộ.
Phó Diễn biết mình bị lừa, bất đắc dĩ nhìn cậu, không lên tiếng.
"Chốt đơn thế nhé." Giang Tinh Hoài xấn tới, tươi cười hớn hở.
Mắt Giang Tinh Hoài to tròn, bộ dạng nghiêng đầu cười tít mắt có chút ngốc nghếch, giống như cậu trai nhà lành mới lớn.
Phó Diễn nhìn cậu nhóc ngớ nga ngớ ngẩn, chợt không nhịn được bật cười.
"Đừng có cười." Giang Tinh Hoài húc khuỷu tay vào người hắn, "Em thật sự muốn đến chỗ Khang Thành."
"Để xem." Phó Diễn nói.
"Đừng mà." Giang Tinh Hoài càng áp sát hơn, "Em không có vui đùa, cũng không phải nhất thời hứng thú, em... là em cảm thấy —— "
"Thật sự quá nguy hiểm." Phó Diễn thu lại nụ cười, đưa tay bóp hai má không ngừng cọ cọ trên vai mình, "Ăn cơm trước đi."
Thái độ của Phó Diễn đối với chuyện này kiên quyết lạ thường, Giang Tinh Hoài giở trò chơi xấu làm nũng như thường lệ cũng không có tác dụng. Phó Diễm nghiêm mặt bảo cậu ăn uống nghiêm túc: "Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau."
Giang Tinh Hoài vốn cũng đói bụng, ngậm ngùi nghĩ xíu nữa lại tái chiến, cúi đầu ăn, không tiếp tục dây dưa.
Đồ ăn không ngon, toàn là món chay xào chung chảo to, có chỗ chưa chín, lại còn ít dầu.
Từ khi dịch bệnh hoành hành, Giang Tinh Hoài chưa bao giờ bị đói, phương diện ăn uống cũng không kém. Ít ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tap-kich-toi/2493779/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.