Phó Diễn bất đắc dĩ vò đầu cậu, lấy một bình nước ấm dúi vào tay cậu, "Cầm lấy."
Nói xong Phó Diễn phất tay đuổi người: "Đi đi."
"Bái bai Phó Diễn!" Giang Tinh Hoài ôm bình, nhanh chân chạy xuống lầu.
"Đừng chạy ——" Phó Diễn còn chưa nói hết câu, người đã biến mất không còn tăm hơi, ngậm ngùi bổ sung hoàn chỉnh: "... Coi chừng ngã."
Hắn vừa dứt lời, Giang Tinh Hoài vốn mất hút ở cầu thang lại đột ngột xuất hiện, giang rộng cánh tay lao về phòng. Phó Diễn tưởng cậu nhóc quên thứ gì, chưa kịp mở miệng hỏi, Giang Tinh Hoài đã mạnh mẽ nhào vào lòng hắn.
Phó Diễn ngẩn người, chợt bật cười, giơ tay lên ôm chặt cậu: "Cố lên nhé."
"Ừm." Giang Tinh Hoài chôn mặt trong ngực hắn, âm thanh rầu rĩ, "Em muốn đứng trước mặt chú, bảo vệ chú."
"Em sẽ." Phó Diễn vỗ lưng cậu, hỏi, "Nhưng em không vội sao?"
"......"
Giang Tinh Hoài nhanh chóng buông tay, hớt hải chạy đến leo lên thành cầu thang, không quay đầu nói: "Đi đây! Buổi tối em đón chú tan tầm!"
Kí túc xá của bọn họ ở lầu hai, không quá cao. Hai tay Giang Tinh Hoài bám vào tay thang, chân đạp tường, cả người theo đà rơi xuống, khom người chuẩn bị tiếp đất.
Một tay Giang Tinh Hoài chống đất, từ trên trời lao xuống.
Một loạt động tác trong nháy mắt hoàn thành, tư thế tiếp đất vô cùng tiêu chuẩn.
Giang Tinh Hoài đứng lên phủi phủi đầu gối, nghiêng đầu ngó Khang Thành đứng ở hành lang tầng một cách đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tap-kich-toi/2493773/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.