Lâm Siêu khẽ gật đầu, không nói bất kỳ điều gì, dù sao anh cũng chỉ là một vị khách qua đường, đợi bình minh tới sẽ rời đi.
Diệp Phỉ thấy Lâm Siêu không có ý định tự giới thiệu bản thân, lo rằng trong lòng anh cảm thấy bất an nên an ủi: “Anh đi nghỉ trước đi, vừa rồi mệt chết đi được rồi phải không? Hai vị này là người nhà của anh à?”
Lâm Siêu gật đầu.
Lâm Thi Vũ hoàn toàn không có phản ứng gì nhưng Phạm Hương Ngữ thấy anh gật đầu thì tim lại bất giác đập thịch một tiếng, bởi vì người thân mà Diệp Phỉ nói bao gồm cả cô ta…
“Hừ, ai thèm làm người thân của tên ác quỷ này chứ, đợi tôi tiến hóa rồi, mỗi ngày tôi phải chà đạp anh ta một trăm lần, hừ hừ!” Phạm Hương Ngữ hung dữ nghĩ thầm.
Diệp Phỉ để ý thấy ba người ăn mặc phong phanh, lập tức cởi khăn quàng cổ của bản thân ra quấn quanh cổ Lâm Thi Vũ, đau lòng nói: “Có còn lạnh không?”
Lâm Thi Vũ lắc đầu.
“Lại đây ngồi cả đi, ngồi hơ lửa một chút.” Diệp Phỉ dẫn ba người nhóm Lâm Siêu tới gần đống lửa, nói với một học sinh nữ mặc đồng phục: “Tiểu Lệ, em ngồi dịch sang bên kia một chút đi, mọi người ngồi chật một chút.”
Học sinh nữ này tỏ ra khó chịu ra mặt nhưng vẫn đứng lên dịch một chút lấy lệ.
“Cảnh sát Diệp, hôm nay không tìm được đồ ăn à?” Lúc này, một phụ nữ trung niên nhìn Diệp Phỉ, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt, một bé gái khoảng 11, 12
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tai-khoi-dong/420816/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.