Chương trước
Chương sau
“Đúng là anh thật rồi, anh vẫn còn sống!”
Sĩ quan Tiểu Tống chạy tới trước mặt Lâm Siêu, kích động ra mặt, ôm chầm lấy Lâm Siêu siết thật chặt, vui vẻ đến độ nói năng có phần lộn xộn, anh ta nói: “Anh không chết, tôi còn tưởng anh chết mất rồi, tốt quá, tốt quá rồi!”
Nhóm Sở Sơn Hà nhanh chóng chạy tới.
Khóe mắt Sở Sơn Hà hơi đỏ, anh ta đập mạnh ngực Lâm Siêu, nói: “Người anh em tốt, tôi biết ngay là anh không dễ chết như vậy đâu mà!”
Phó viện trưởng ngạc nhiên nói: “Cậu Lâm, sao cậu sống sót được vậy? Thật khó tin, bọn xác thối kia đâu rồi?”
Lâm Siêu chưa trả lời, sĩ quan Tiểu Tống đã lập tức trợn mắt lên, nói: “Ông nói gì vậy, chẳng lẽ ông hy vọng anh Lâm chết lắm hay sao?”
Phó viện trưởng biết anh ta hiểu lầm, vội vàng nói: “Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ tò mò làm thế nào có thể sống ót khi bị nhiều xác thối như vậy bao vây, hơn nữa trên người cậu Lâm cũng hoàn toàn không nhìn thấy thương tích, thật đúng là kỳ tích!”
Nghe ông ta nói vậy, nhóm Sở Sơn Hà mới để ý, chẳng những Lâm Siêu vẫn còn sống mà trên người còn hoàn toàn không hề thấy có vết thương, chỉ có quần áo hơi bẩn một chút, dính phải thịt thối, bốc ra mùi hôi hám.
Lâm Siêu thấy mặt mũi mọi người ngập tràn tò mò nhưng không mở miệng hỏi, anh không muốn để họ suy nghĩ lung tung nên nói ngay: “Chẳng qua là may mắn mà thôi, sau khi tôi rời khỏi con đường này thì gặp một chiếc xe tải cản đường, lúc quái vật đuổi theo đằng sau chạy tới, tôi trèo lên trên xe tải, sau đó leo từ nóc xe lên cột đèn đường ven đường, đợi bọn quái vật này tản đi hết mới tụt xuống, cho nên tới muộn.”
Anh kể nghe rất đơn giản nhưng nhóm Sở Sơn Hà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Lâm Siêu.
Phó viện trưởng trầm tư một hồi, thắc mắc hỏi: “Đèn đường chỉ cao khoảng tám mét, những xác thối này nhìn thấy anh ở trên đó, sao chúng lại bỏ đi?”
Lâm Siêu liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Tôi tự có cách của mình.”
“Cách gì?” Phó viện trưởng nhìn anh đầy hứng thú.
Lâm Siêu châm chọc đáp: “Tại sao tôi phải nói cho ông biết?”
Phó viện trưởng ngẩn ra một thoáng, lập tức nghiêm mặt nói: “Nếu như phương pháp của anh hữu dụng thì tôi sẽ nói cho những người khác, như vậy có thể tăng thêm tỉ lệ sống sót cho rất nhiều người, đây là một việc thiện!”
Lâm Siêu “ồ” một tiếng, hờ hững nhìn ông ta, nói: “Phương pháp rất đơn giản, ông chỉ cần vứt bỏ quần lót trên người mình đi là có thể dụ những quái vật này đi chỗ khác.”
“Quần, quần lót?”
Kể cả Sở Sơn Hà, tất cả mọi người đều suýt ngỡ là tai mình có vấn đề.
Lâm Siêu tự nói một mình: “Đúng vậy, quần lót của tôi đã không giặt mấy ngày rồi, mùi rất nồng, đương nhiên có thể dẫn dụ được bọn chúng, ông có thể thử dùng phương pháp này xem sao.”
Mọi người đều cảm thấy không còn gì để nói, nữ y tá đỏ bừng mặt, xấu hổ ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Được, được thật à?” Phó viện trưởng nhìn anh với vẻ đầy nghi ngờ.
“Ông thử một phát là biết.” Lâm Siêu lạnh nhạt nói.
Đây đúng là một caschm anh không hề nói láo, chỉ có điều, cách anh dùng để né tránh bọn xác thối không phải là cách này mà là sử dụng tia sát chiết xạ, tàng hình cơ thể của mình, sau đó bỏ đi.
Sử dụng đồ lót?
Chỉ có thể lừa được một vài con xác thối phổ thông thời kỳ đầu mà thôi, chờ bọn chúng tiến hóa lên, có trí thông minh, nếu dám ném quần lót về phía chúng thì cứ chờ chết đi!
Lâm Siêu không cho mọi người cơ hội tiếp tục hỏi, anh nói: “Đi thôi.”
“Dường như cậu hiểu rất rõ những quái vật này.” Phó viện trưởng đẩy kính mắt, tò mò hỏi: “Cậu đã giết rất nhiều rồi sao?”
Lâm Siêu lạnh lùng nhìn ông ta một cái, không trả lời, bầu không khí lập tức trở nên có phần lúng túng.
Sĩ quan Tiểu Tống tức giận nói: “Ông không thấy mình hỏi quá nhiều à, người anh em Lâm Siêu là cổ võ giả, ông biết cổ võ giả là gì không? Đây là một tổ chức mật của nước ta, đừng nói là một phó viện trưởng nho nhỏ như ông, cho dù là viện trưởng bệnh viện hạng A cũng không có tư cách nói chuyện với anh ấy!”
Chứng kiến thân thủ của Lâm Siêu xong, anh ta đã nhận định rằng Lâm Siêu chính là một cổ võ giả.
Phó viện trưởng sợ giật nảy mình, ông ta chưa từng nghe nói đến cổ võ giả, có điều nghe thấy mấy chữ “tổ chức mật” là ông ta biết ngay đây là tổ chức mật mà mình không có tư cách được biết, ông ta ngượng ngùng không dám hỏi nữa.
Sĩ quan Tiểu Tống hừ lạnh một tiếng, nói: “Mới vừa rồi còn định bỏ mặc người anh em Lâm Siêu, giờ lại có mặt mũi đâu đi hỏi hết cái này tới cái kia, không phải ông là bác sĩ hay sao, chờ tới viện khoa học kỹ thuật, người ta sẽ phát cho ông một con quái vật để ông nghiên cứu thật đàng hoàng!”
Phó viện trưởng biến sắc, ông ta không muốn để lại ấn tượng xấu cho một người vừa rất có thực lực lại vừa có “chống lưng mạnh” như Lâm Siêu, âm thầm trách sĩ quan Tiểu Tống mấy câu, ngoài miệng thì nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi định bỏ mặc cậu Lâm bao giờ, tôi vẫn luôn đứng đây chờ cùng mọi người mà, hơn nữa, mấy điều tôi hỏi không phải là vì mong muốn giúp có thêm nhiều người sống sót hơn sao! Cậu Lâm chớ nghe anh ta nói linh tinh, tôi hoàn toàn không có ý định vứt bỏ cậu!”
“Hừ, mặt dày...” Sĩ quan Tiểu Tống cười gằn.
Phó viện trưởng không để ý tới anh ta, chỉ căng thẳng nhìn Lâm Siêu, nói: “Cậu Lâm, cậu phải tin tôi, tôi hoàn toàn không hề có ý định vứt bỏ cậu.”
Lâm Siêu gật đầu, nói: “Tôi biết.”
Anh không muốn truy cứu chuyện này, thực ra, anh hoàn toàn chẳng để ý những chuyện này, nếu như không phải để gieo một hạt giống vào lòng Sở Sơn Hà, thì anh ta vốn chẳng định cứu vớt bất kỳ ai.
Hơn nữa, ở tận thế, tình huống của bản thân như vậy, bị người khác từ bỏ là chuyện rất bình thường, từ nhỏ anh đã trải qua chuyện như vậy rất nhiều lần, từ lâu anh đã quen với chuyện đó, hơn nữa còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Trái lại, Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống thực sự chờ ở đây đúng như ước hẹn mới khiến anh hơi ngạc nhiên, có điều nghĩ đến ghi chép của đời sau về Sở Sơn Hà là một nhân vật khí khái xông mây, thì anh cũng bình thường trở lại.
Lời của Lâm Siêu qua tai phó viện trưởng lại thành là Lâm Siêu thực sự tin lời ông ta nói là thật lòng, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nói liền tù tì cả tràng lời hay ý đẹp nịnh bợ.
Còn Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống lại cho rằng Lâm Siêu thực sự quá lương thiện, không hề chấp nhặt những chuyện này, khâm phục anh từ tận đáy lòng.
Lâm Siêu nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi.”
Sở Sơn Hà gật đầu, dẫn cả nhóm đi tiếp.
“Người anh em Lâm Siêu, anh thực sự không có ý định nhập ngũ à? Tôi có thể tiến cử anh, để anh lên thẳng chức thiếu úy, với bản lĩnh của anh thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành thiếu tướng.” Sở Sơn Hà vẫn chưa chịu từ bỏ, anh ta nghiêm túc nhìn Lâm Siêu, nói: “Một mình anh ở đây quá mạo hiểm, đu cùng với tôi đi.”
Lâm Siêu lắc đầu.
Sở Sơn Hà thở dài, nói: “Lần này mạng của tôi là do anh cứu, nếu sau này anh có gặp khó khăn gì, nhất định phải nhớ tìm tôi!”
“Ừm!” Lâm Siêu gật đầu thật mạnh.
Mọi người đi thẳng một mạch, dọc đường gặp vài con xác thối lẻ tẻ đều bị Lâm Siêu và Sở Sơn Hà hợp sức tiêu diệt, chẳng bao lâu sau, họ đã tới được điểm tiếp ứng Sở Sơn Hà nói.
Đây là một quảng trường rộng lớn, có vài trăm con xác thối đi lang thang ở chỗ này, phần lớn trong số này đều là những người phụ nữ luống tuổi, hiện tại mặt đã phân hủy đến độ không nhìn ra được mắt mũi miệng.
Nhóm Lâm Siêu trốn ở một tòa nhà cao tầng nằm cạnh quảng trường, im lặng chờ đợi. Theo lời Sở Sơn Hà nói thì người tiếp ứng sẽ đi máy bay trực thăng tới đón họ từ trên không.
Nếu như trên trực thăng có lắp một chiếc súng máy thì không khó để dọn dẹp hết toàn bộ xác thối trên quảng trường này.
“Sao vẫn chưa tới nhỉ?” Sở Sơn Hà hơi ngờ vực một chút: “Đã quá giờ rồi, chắc là đã xảy ra biến cố gì đó rồi chăng?”
Tai Lâm Siêu giật giật, sắc mặt lập tức thay đổi, anh nói: “Có tiếng súng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.