vùng đất dân cư mà Tưởng Nguyệt nói là một văn phòng trong công ty nhỏ.
Địa hình gần công ty nhỏ này tương đối ổn, bị mấy tòa cao ốc cao ngất bao quanh, ở đỉnh tòa cao ốc có lính tuần tra đi phòng, có thể báo động kịp thời.
Ở trong các tầng của công ty có nhiều người sống cư trú.
Trong số những người sống sót bình thường, có đến mười mấy người bị nhồi nhét trong một phòng làm việc, giữa một đống hỗn độn bẩn thỉu, không khí ngột ngạt hôi thối khó ngửi. Phần lớn những người này đều thân gầy mặt vàng, thần sắc chết lặng, giống như những con súc vật trong chuồng, ngồi ngẩn người buồn bã.
Con người là loài động vật có tính thích nghi vô cùng mạnh, nhất là thích ứng ở cấp độ tinh thần, vượt xa tất cả các loài động vật khác. Bất kể là bị thương, tuyệt vọng như thế nào cũng có thể từ từ thích ứng, sau đó dần thành thói quen.
Ở nơi này không có máy vi tính, không có điện thoại di động, tất cả thứ để giải trí đều không có, chỉ còn lại bóng tối vô tận sợ hãi và đè nén cuộc sống. Tất cả mọi người đều học cách trống rỗng, vượt qua được thời gian nặng nề khó chịu đựng.
Tưởng Nguyệt dẫn đám người Lâm Siêu đi ngang qua văn phòng của những người này rồi đi lên tầng trên.
Sau khi bọn họ rời đi thì những người này lập tức từ dưới đất bò dậy, đi tới cửa sổ, đáy mắt lộ ra tia mịt mờ cùng dục vọng tham lam, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tai-khoi-dong/2437258/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.