Vòng vây của xác thối từ từ nhỏ dần, Vưu Tiềm giống như trâu lún vào vũng bùn, toàn thân treo đầy xác thối, thể lực bị tiêu hao nhanh chóng, cơ hồ không cách nào nhúc nhích.
"A..."
Xác thối há miệng to, điên cuồng gặm nhấm anh ta, máu từ cánh tay, chân, ngực… Cơn đau đớn kịch liệt kích thích đầu óc anh ta, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, kêu cứu theo bản năng. Anh ta cầu nguyện rằng Lâm Siêu chỉ hù dọa mình thôi, rất nhanh sẽ xuất hiện để cứu anh ta.
Giống như lần trước, cứu anh ta từ bụng rắn ra.
Nhưng mà, lần này lời cầu nguyện của anh ta cũng không ứng nghiệm, bóng dáng Lâm Siêu không hề xuất hiện, dường như thật sự để cho anh ta tự sinh tự diệt.
Mình bị... Bỏ rơi sao?
Dưới sự xâu xé của xác thối, anh ta ngửa mặt lên trời, ngã nhào vào trong đám xác thối…
Giờ khắc này, trong tầm mắt anh ta cuối cùng nhìn thấy, là bầu trời xanh thẳm.
Có gió, nhẹ nhàng phất ở bên tai.
Trên bầu trời có những đám mây lững lờ trôi dạt, gió thổi nhè nhẹ tạo thành đôi gò má của Trương Mỹ Lệ, khắc sâu vào trong đôi mắt, cứ êm ái, dịu dàng nhìn anh ta…
Chuyện khiến một người khổ sở nhất là gì?
Có phải là trơ mắt nhìn cô gái mình yêu, bỏ rơi mình?
Có phải là biết rõ mình rất yếu nhưng không thể ra sức?
Có phải là muốn nắm lấy cái gì đó nhưng cố hết sức cũng không nắm được?
Đống xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tai-khoi-dong/2437243/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.