Tiểu Siêu…
Tiểu Siêu!
Bóng tối vô tận lẳng lặng tiến đến. Đột nhiên, một tiếng gọi vọng đến từ xa, truyền đến từ sau lưng.
Dừng lại, quay lại nhìn.
Một ánh sáng bất ngờ xé toạc bóng tối, lập lòe ở trong tầm mắt…
…
Lâm Siêu từ từ mở mắt, đôi gò má đã in sâu trong đầu lọt vào tầm mắt anh. Lâm Thi Vũ căng thẳng nhìn cô. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bắt lấy bàn tay to lớn của anh, khuôn mặt trắng nõn mịn màng tràn đầy nước mắt, lông mi còn vương nước mắt, vô cùng động lòng người, rõ ràng là vừa mới khóc.
“Tỉnh rồi! Anh ấy tỉnh rồi!” Lâm Thi Vũ nhìn thấy Lâm Siêu tỉnh lại thì tràn đầy ngạc nhiên vui mừng, kích động đến nỗi cơ thể hơi run rẩy, chị mạnh mẽ nắm lấy tay Lâm Siêu.
Trong lòng Lâm Siêu ấm áp, anh cố gắng nâng tay lau đi nước mắt trên mặt chị, khẽ cười: “Đừng lo, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Thi Vũ nhào vào lòng anh, nước mắt giống như đàn đứt dây ào ào tuôn ra, chị vừa khoác vừa gật mạnh đầu, không biết là đồng ý với lời nói của Lâm Siêu hay là hi vọng câu nói này mãi mãi không thành thật.
Một lát sau, đợi Lâm Thi Vũ bình tĩnh lại, Lâm Siêu mới có lúc rảnh rỗi kiểm tra cơ, lập tức nhìn thấy hai tay quấn đầy băng trắng, bên trong còn có tấm thạch cao, cố định khung xương, ngoài ra trên người anh còn cắm bảy tám cái ống truyền nước, cạnh giường bệnh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tai-khoi-dong/2437222/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.