Có lẽ phản ứng nhạt nhẽo của Dương Chí khiến Lam Tiểu Kiều không hài lòng, bà ta nghĩ ra một trò mới: cho người giúp việc nghỉ.
Đại khái bà bảo: khó có dịp người trong nhà đi hết, Tiểu Chí năm nay đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được, hay là cho dì Mai nấu bếp cùng dì Triệu lau dọn nghỉ ngơi mấy hôm.
Hai dì vui sướng khỏi nói, Dương Thanh Phong thì khen bà là một bà chủ tốt bụng.
Dương Chí thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Kiếp trước cậu gọi ship đồ ăn để giải quyết 3 bữa, quần áo mang ra tiệm giặt, thuê người giúp việc theo giờ dọn dẹp nhà cửa. Kiếp này không khác lắm, ngoại trừ việc nấu cơm cậu đã có kinh nghiệm, nên cậu tự lo liệu việc bếp núc.
Nhà bếp bật máy hút mùi. Dương Chí bê đồ ăn nhà phòng khách ngồi.
Phòng này trang trí nội thất trang nhã đơn giản theo sở thích Lam Tiểu Kiều, bày biện những món đồ cổ đắt giá mà Dương Thanh Phong sưu tầm, tạo nên một cảm giác tinh tế sang trọng, giàu có nhưng không thô tục. Nhìn vào là biết vợ chồng chủ nhà hoà hợp như nào.
Dương Chí vừa ăn vừa đánh giá đồ đạc, mang đi cầm chắc cũng được ít tiền. Để qua mấy hôm nữa những thứ này còn chẳng đổi được cái bánh mì, vẫn nên tranh thủ kiếm chác thì hơn.
Nghĩ là làm, cậu bỏ bữa sáng đang ăn dở, đứng lên lấy mấy món đồ khỏi kệ.
Đúng lúc này chuông cửa kêu lên.
"Ai thế nhỉ?" Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-song-trung-sinh/2557560/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.