Chẳng rõ cơ duyên hay may mắn mà có một con đường mòn cách chỗ va chạm 50 mét, đi vào không xa cô bắt gặp một căn nhà kho cũ.
Hạ Hoa suy đoán gần đây nhất định có người sống, con đường này là để họ vận chuyển đồ ra đường lớn.
Nền nhà kho bằng xi măng, phủ rơm rạ, một số vật dụng sinh hoạt như hộp cơm, bình nước, khăn lau nằm lăn lóc. Ở góc nhà là một chiếc xe cải tiến chứa vài chiếc bao bố trống không, còn phủ tấm vải bạt để che chắn.
Cô hất hết bao bố xuống đất, cuộn bạt lại để vào xe, đẩy xe ra ngoài.
Mưa to quất lên thân mình khảnh mảnh cô, từng giọt mưa nặng nề nện xuống thân xe kêu ầm ỹ, Hạ Hoa vẫn từng bước vững chắc đẩy xe quay lại đường lớn.
Dương Chí nằm gục đầu trên vô lăng, thần trí không tỉnh táo nhưng vẫn chưa chìm vào mê man.
Cô thô lỗ ném balo hai người vào xe cải tiến, sau đó mới lôi Dương Chí đặt lên.
Vì chân tay cậu dài thò ra khỏi xe, cô đành nhấc chân cậu gác lên trên balo, rồi mới phủ bạt che chắn.
Chất adrenaline chạy loạn rần rần trong cơ thể, trái tim đập bình bịch, không kiềm chế được cô lầm bầm chửi một mình.
Khoảng khắc quay sang bên cạnh thấy túi khí không bung, mặt Dương Chí chảy máu, cô hối hận khôn siết. Đáng lẽ cô phải kiểm tra cái xe chết tiệt này kĩ càng, hoặc tự mình lái xe.
Giờ bọn họ gặp tai nạn giữa núi rừng quạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-song-trung-sinh/2557519/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.