Thật lòng mà nói Hạ Hoa vẫn chưa hiểu lắm, cái cây truyền dưỡng khí cho Dương Chí thế nào?
Một cái xúc tu cắm vào miệng, bơm không khí vào? Giống như thợ lặn với bình dưỡng khí?
Ấy thế nhưng hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới viễn cảnh cấm trẻ nhỏ khác.
"Không phải." Dương Chí lập tức phản đối. "Chị đừng có nghĩ bậy bạ."
"Chị có nghĩ gì đâu nào." Khoé miệng Hạ Hoa run rẩy cố nén nụ cười.
Dương Chí trề môi, xoè hai bàn tay ra. Lòng bàn tay cậu có vết thương tròn tròn, bị ngâm nước lâu nên miệng vết thương chuyển sang màu trắng, nhăn nheo.
"Sao lại thế này?" Hạ Hoa tóm cổ tay cậu, lật tới lật lui xem xét.
"Có vẻ như cái cây kia cảm nhận được em giải phóng dị năng từ bàn tay, xúc tu của nó không ngừng cọ xát vào đấy, kết quả em bị thương." Dương Chí bình tĩnh trả lời, cậu mới phát hiện vết thương khi kể cho Hạ Hoa nghe cách mình tìm được đường sống trong chỗ chết mà thôi. "Theo em suy đoán thì thời điểm đấy em và nó đã hình thành một kết nối chặt chẽ, đến mức nó có thể đem dưỡng khí cho em như thể em là một phần cơ thể nó vậy."
"Ừm, cũng hợp lý." Hạ Hoa trầm ngâm. Thế giới này nhiều bí ẩn đến mức sống bao năm vẫn phải bất ngờ.
Ít nhất nó cũng lý giải phản ứng của Dương Chí sau khi cô cắt cuống hoa, khi đó cậu không còn kết nối với cây biến dị nữa nên tiếp tục bị ngạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-song-trung-sinh/2557509/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.