Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi xưởng sửa xe rất nhanh bọn họ liền gặp một đàn tang thi, bọn họ bị truy đuổi đến quảng trường trung tâm thành phố, ở quảng trường bọn họ bắt gặp một nhóm người khác.

Là nhóm người Tần Thiệu, hai nhóm kết hợp rất nhanh đàn tang thi kia đã bị tiêu diệt.

Sau đó từ các hướng khác nhau của quảng trường có người lục đục chay đến, đều là người trong đoàn trước khi tách ra, sau lưng họ đều có tang thi, bọn họ chỉ có thể cắn răng giết đám tang thi.

Nhưng tang thi càng lúc càng nhiều, chúng từ bốn phương tám hướng kéo lại, rất nhanh đoàn người liền bị vây ở giữa quảng trường, nhìn từ trên quảng trường xuống, tang thi chen chúc nhau bên dưới làm ai nấy đều dựng tóc gáy, cứ ngỡ bọn họ sẽ bỏ mạng ở đây nhưng không ngờ sau khi tang thi vây đoàn người ở giữa, đám tang thi liền ngừng tấn công, chúng lui lại vây thành một vòng tròn.

Đám người liền có chút ngơ ngác, không hiểu tang thi là bị làm sao, nhưng rất nhanh đoàn người liền nhìn thấy, tang thi đang từ từ tách ra một con đường, một chiếc xe thể thao màu xanh đen đang từ từ đi đến, chiếc xe dừng lại trong đàn tang thi.

Cửa xe mở ra, bước ra là một nam nhân nhìn qua tầm 29 - 30 tuổi, khuôn mặt bình thường, hắn mặc một bộ đồ âu sạch sẽ, trên môi còn nở nụ cười lịch sự, bước ra sau hắn là một nữ nhân xinh đẹp trẻ trung ăn mặc có đôi phần hở hang, vừa bước ra khỏi xe nữ nhân xinh đẹp liền sà vào lòng nam nhân, hắn cũng không khách khí mà ôm lấy người vào lòng bàn tay liền sờ soạng khắp người nữ nhân.

Những người trên quảng trường liền đề cao cảnh giác, người có thể đứng trong bầy tang thi, không biết là bạn hay địch, trong đám người liền có hàng loạt câu hỏi ví dụ như…

" tại tang thi không tấn công hắn?"

" tang thi dường như rất sợ hắn? "

" có phải hay không tang thi này là hắn gọi tới? "

" dị năng của hắn làm gì? " vân vân và mây mây…

Nhưng nam nhân trong đàn tang thi lại cười ha hả không trả lời thắc mắc của họ, mà mở lời thẳng vấn đề " vật tư, xe, vũ khí và mấy ả đàn bà để lại các người liền có thể rời đi "

Hắn nói giống như đường này ta mở, cây này ta trồng các người đi qua phải trả lộ phí.

Câu nói này của hắn làm cho tất cả mọi người liền tức giận, đây là đang cướp bóc trắng trợn sao.

" ngươi đây là có ý gì? " một người tức tối chỉ vào nam nhân.

" ý trên mặt chữ, các vị trả nhẽ lại không hiểu " hắn cũng không tỏ ra tức giận nhưng giọng nói lại chứa đựng sự khinh thường " các người để lại vật tư, vũ khí và mấy con ả đàn bà kia liền có rời đi, còn nếu các người ngoan cố vậy thì chỉ có thể làm bữa trưa cho đám tang thi này"

Đám người nghe người đàn ông nói liền có chút do dự, đám người hiện tại đến sơ qua thì khoảng năm trăm người trong đấy số nữ chỉ vỏn vẹn 10 người.

Lấy 10 người cùng một ít vật tư đổi lấy mạng sống của gần năm trăm người, nhìn hướng nào cũng thấy là một lựa chọn tốt, cho dù là đám người quân nhân cũng có chút giao động, họ dường như đã quên mất lý do họ đến thành phố này.

Đừng nói với họ không có tình người, trong thời buổi mạt thế khó khăn này mạng sống của chính mình mới là quan trọng còn tính mạng người khác còn trả quý giá bằng một ổ bánh mì mốc.

Ngoài nhóm thợ săn Đường Quân và bên phía quân nhân không có động tĩnh, dù sao thiếu tướng của họ còn chưa mở lời, nhưng bên phía những đội thợ săn khác thì đã có chút giao động.

Khi thấy vòng vây tang thi đang thu hẹp họ lại càng gấp gáp.

Doanh Uyên dịch người đến bên cạnh Lạc Cầm nhỏ giọng " tí nữa bảo vệ hai đứa nhỏ "

Lạc Cầm liền gật gật đầu, Vũ Nhiên trong lòng cô liền ê a vài cái còn cậu nhóc Vũ An thì tay nắm chặt thanh đoản kiếm mắt nhìn về phía một người trong một đội thợ săn nhưng rất nhanh đã rời đi chỗ khác.

Doanh Uyên nhìn theo hướng cậu nhóc nhìn sâu đó rất nhanh liền rời ánh mắt, là bán quỷ nhân giả kia, vậy mà vẫn còn sống.

Giữa tính mạng của mình và người khách rất nhanh liền có người đã lựa chọn tính mạng của chính mình, đã có một người lựa chọn thì sẽ có người thứ hai rồi thứ ba rồi sau đó sẽ thành số đông người lựa chọn.

Rất nhanh những cô gái liền bị đồng đội của mình vứt bỏ bị đẩy ra ngoài.

Những cô gái cho có phản kháng thì cũng vô ích, bọn họ cho dù có dị năng như thế nào cũng chỉ là những cô gái chân yếu tay mềm, dưới áp lực của nhiều người thì chỉ có thể cắn răng chấp nhận số phận.

Tên nam nhân kia nhìn nhìn rồi đưa tay chỉ vào ba người " cô ta, cô ta và con ả kia đều bước ra "

Bà người hắn chỉ lần lượt là Đường Bảo Linh, Lạc Cầm và cuối cùng là Doanh Uyên.

Đường Bảo Linh là tiểu thư Đường gia bọn họ không giám đụng đến, nhưng còn hai cô gái kia từ đầu đã không ở đội nào vì thế liền người đứng ra khuyên bảo.

" hai cô mau đứng lên trên đó đi"

" Đúng đó, hai người mau qua đó đi đừng có đứng ngây ra đấy rồi hại người khác"

" hai người mau qua đó đi đừng để chúng tôi ra tay "

Đường Bảo Minh nghe vậy liền có chút bước mình " các người…"

" haha… Nực cười thật đấy! "

Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã bị tiếng cười của Doanh Uyên cắt ngang.

Người bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng cười làm Lạc Cầm giật thót, trong đầu bất chợt hiện lên một câu nói…

Doanh Uyên cười, vạn Diệp hoá Diễm, vãn quỷ hóa sa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.