" Vậy không biết tiểu thư của Phong tiểu thư có ở nhà không?"
Bà Lạc xuất thân là tiểu thư thế gia là một người rất dịu dàng nên cho dù mạt thế hay tuổi tác cũng không áp đi được vẻ quý phái tao nhã dịu dàng của bà.
" tiểu thư của tôi…"
Cạch… Rầm…
Bịch… bịch… bịch…
Phong Miên chưa nói hết câu một loạt âm thanh mở cửa cắt ngang, tiếp theo đó là tiếng bước chân nặng nề.
xuất hiện trước mặt mọi người chính là Doanh Uyên với đầu tóc có chút rối tung cùng một Khuôn mặt âm u đi ra khỏi phòng.
Doanh Uyên đang hùng hổ xông ra khỏi phòng, đi được vài bước cô liền sượng chân tại chỗ.
Doanh Uyên: “…” Toang!
Bọn họ nhìn thấy rồi! Có lên giết người diệt khẩu hay không!.
Bốn người ngoài phòng khách nhìn cô chằm chằm, Doanh Uyên nhìn họ một cái rồi bình tĩnh đi vào phòng, tầm năm phút sau lại mở cửa bước ra, trái ngược với người đầu tóc rối bù khuôn mặt âm u lúc nãy thì giờ đã lại là một thiếu nữ với mái tóc bạc đã được buộc gọn gàng cùng khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo và tự tin.
Cho dù ngoài mặt có là vẻ mặt kiêu ngạo tự tin đến mấy thì đàng sau vỏ bọc ấy lại là một Doanh Uyên đang kêu gào thảm thiết, hình tượng mà cô xây dựng bấy lâu nay cứ thế mà không còn nữa rồi.
" khụ…"
Một tiếng ho nhẹ làm ba người Lạc gia hoàn hồn, chợt nhận ra mình vừa nhìn chằm chằm người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-quy-nhan-doanh-uyen/3505905/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.