Chương trước
Chương sau
Tề lão bình tĩnh ăn mì, cũng không để ý đến bọn họ, Mạnh Tòng Ngọc cùng Cố Trọng Cảnh lại không thể giống như ông, mặc kệ khách không màng.
"Mọi người là người nhà của lão gia tử hả? Đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì cùng ăn chút nhé?"
Mạnh Tòng Ngọc có chút lúng túng, cũng không biết nên bắt chuyện ra làm sao, thím Lệ cũng thật là, trực tiếp dẫn người vào nhà ăn.
Người trung niên dẫn đầu kia thoạt nhìn rất uy nghiêm, hắn khách khí nói với Mạnh Tòng Ngọc khách: "Vị này chính là viện trưởng Mạnh nhỉ? Khoảng thời gian này cha tôi đã làm phiền ngài rồi, tới vội vàng, đây là một chút tâm ý, mong ngài nhận cho."
Nói xong đem một đống quà tặng trong tay để lên bàn, lại nói:" Ăn cơm thì không cần, chúng tôi đã ăn rồi, lần này chúng tôi tới là muốn đón ba tôi về, khoảng thời gian này thật phiền mọi người quá."
Mạnh Tòng Ngọc đang muốn khách sáo lại, Tề lão đã lên tiếng: "Hừ! Không đến thì thôi, vừa đến đã làm ông già này thêm ngột ngạt, tôi gây phiền phức cho viện như thế nào? Có phải bình thường anh cũng thấy tôi phiền?"
Tề Chinh nghẹn lại, ông già này, người ta mới chỉ khách sáo một câu mà ông đã nhảy cẫng lên, nhưng trong lòng hắn dù thổ tào thì ngoài miệng cũng không dám hó hé, ủy khuất nói:" Ba nói oan cho con rồi, con cảm thấy ba phiền lúc nào chứ? Không phải con đang đến đón ba đây sao?"
Tề lão tiếp tục oán con trai ông:" Đã mười ngày rồi! Mười ngày rồi mới nhớ đến bố của anh, còn không thấy ngại mà nói tôi nói oan cho mấy người? Tôi thấy mấy người chính là ước gì tôi chết sớm!"
Người phụ nữ thanh lệ nghe không nổi nữa, đi tới ngồi vào bên cạnh Tề lão, lôi kéo cánh tay của ông liền bắt đầu lắc, làm nũng nói: "Ba ~ ba nói xem làm sao ba lại bướng bỉnh như thế? Không phải chỉ là một chậu hoa lan thôi sao? Cũng đáng để ba chạy đến chỗ này ở lại lâu như thế, bọn con đều nhớ ba rồi."
Trong lời nói của bà ta mặc dù không có câu nào hạ thấp cô nhi viện, nhưng Cố Trọng Cảnh vẫn cảm giác được bà ta ghét bỏ, cũng không muốn nhìn bọn họ biểu diễn, nói:" Lão gia tử, nếu không thì mọi người đến phòng khách nói chuyện đi?"
Tề lão cũng cảm thấy nơi này không phải chỗ nói chuyện, vội vã và mấy cái hết bát mì trước mặt, lau miệng dẫn đám con cháu đến phòng khách, động tác quen thuộc cực kỳ, giống như xem nơi này là nhà mình vậy.
Cố Trọng Cảnh cùng mấy người viện trưởng liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm nên châm trà thì châm trà nên dọn bát thì dọn bát.
Tề lão cùng con cái nói chuyện như thế nào Cố Trọng Cảnh không biết, chỉ biết là buổi tối ngày hôm đó Tề lão gia tử lưu luyến không rời trở về cùng bọn họ.
Hoa lan cũng không mang đi, nói hai ngày nữa Cố Trọng Cảnh làm cỗ ông còn phải quay lại, ông bây giờ rất tin tưởng Cố Trọng Cảnh, cũng không lo lắng cho hoa lan của ông nữa.
Cố Trọng Cảnh tự nhiên vui mừng ước gì lão gia tử đi càng nhanh, ông ấy đi rồi mình liền có thể động đến hoa kia.
Trước đó lo lắng lão gia tử mỗi ngày ngắm hoa lan nhìn ra bất đồng, không dễ động thủ chiết ky, bây giờ phải hai ngày sau Tề lão mới trở lại, Cố Trọng Cảnh có thể thao tác không gian cho lớn hơn.
Đến tối, Cố Trọng Cảnh mang hoa vào không gian, cẩn thận tỉ mỉ chiết ky cho hoa lan, để hoa trong không gian không quản nữa.
Hai ngày tiếp đó, Cố Trọng Cảnh lại livestream lần nữa, điên cuồng nhận thưởng mười lăm vạn tệ, tiền nhận thầu Liễu Minh sơn đã đủ rồi, còn ngoài ý muốn mà kiếm luôn tiền làm phẫu thuật cho tiểu Minh.
Mấy loại hạt trong đất kia có vài loại đã bắt đầu nảy mầm, Cố Trọng Cảnh mỗi ngày bận rộn tưới nước cho mười mẫu đất dưới chân núi Liễu Minh cùng đất trong không gian, cả người ngày càng cường tráng.
Bây giờ nhìn hắn đã không giống cây sào nữa, cả người đã có cơ bắp, cánh tay cũng càng ngày càng rắn chắc, Cố Trọng Cảnh cảm thấy bây giờ hắn có thể nhẹ nhàng nhấc bổng Chử Ngạn lên được.
Ngày Chử Ngạn nghỉ hè, Cố Trọng Cảnh dậy thật sớm, vệ sinh cá nhận sạch sẽ chỉnh tề, cưỡi xe ba bánh đi chợ.
Sau khi mua xong những nguyên liệu cần thiết, Cố Trọng Cảnh đến ngân hàng rút số tiền livestream kiếm được, cầm trong tay số tiền bốn mươi lăm vạn nóng hôi hổi, Cố Trọng Cảnh trở về viện cất xe ba bánh, lại leo lên xe buýt.
Hắn sợ xe ba bánh kia bị bạn học của Chử Ngạn nhìn thấy sẽ cười y, cho nên quyết đoán không đi nữa, hắn dự định trong năm nay sẽ mua một con xe, dù gì bây giờ hắn cũng là một Hot face, cưỡi xe ba bánh cũng phải đeo khẩu trang, luôn đi xe ba bánh cũng không phải chuyện hay.
Cố Trọng Cảnh đợi trước cổng trường Chử Ngạn một tiếng đồng hồ, rốt cục nhìn thấy học sinh nối đuôi nhau đi ra, trong lòng hắn kích động nhưng thân thể lại càng đứng càng thẳng, cả người như một gốc bạch dương, kiên cường mà tuấn dật.
Sau khi Chử Ngạn đi ra vừa liếc mắt liền thấy Cố Trọng Cảnh, dung mạo khí chất của Cố Trọng Cảnh quá nổi bật, ở trong đám người nói một câu hạc trong bầy gà cũng không quá.
Y ở phía xa nhìn thấy nụ cười ngốc ngốc trên mặt Cố Trọng Cảnh, liền cũng nhịn không được mà nhếch miệng, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn.
Cùng với lúc y bước tới, cũng nhìn thấy Cố Trọng Cảnh bước nhanh về phía mình, trong lòng đột nhiên rất cảm động, lập dị mà đứng tại chỗ không bước nữa.
Cố Trọng Cảnh nhìn y dừng lại có chút không rõ, nhưng vẫn bước nhanh tới nắm tay y cùng ra khỏi đoàn người.
Hai người dọc theo đường đi đều không nói chuyện, tay nắm tay đi đến bến xe buýt, lẳng lặng chờ xe buýt đến.
Bầu không khí ngọt ngào giữa hai người tựa như có thể chọc mù mắt người khác, ép cho vài người xung quanh phải chạy đi, trong đó còn có một người tức giận bất bình nói:" Đi đến đâu cũng thấy tú ân ái, còn để đường sống cho mấy con cẩu độc thân nữa không?"
Chử Ngạn cười thầm, trên khuôn mặt trắng trẻo nhẵn mịn đều là thỏa mãn, y vươn ngón trỏ ra khều khều lòng bàn tay Cố Trọng Cảnh, nghiêng đầu nhìn hắn cười.
Chử Ngạn lớn lên xinh đẹp mĩ lệ, kiều diễm giống một đóa thược dược, thiếu niên cả người thanh mảnh lại làm y nhiều thêm một nét thanh thuần, Cố Trọng Cảnh thực sự là không dám liếc nhìn nhiều hơn một cái.
Sợ nhìn rồi sẽ xấu mặt trước đám đông.
Đầy ắp cả tim hắn đều là Chử Ngạn, bị y nhìn không chút nào kiêng dè như thế, vành tai chầm chậm đỏ lên, vội ho một tiếng muốn nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí ngọt đến phát hoảng này.
"Nguyên Nguyên..."
"A, xe buýt đến rồi." Chử Ngạn đánh gãy lời hắn.
Cố Trọng Cảnh ngượng ngùng ngậm miệng lại, che chở Chử Ngạn lên xe, hai người ngồi vào hàng cuối cùng còn không nỡ buông tay ra.
Lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng ai cũng không muốn buông ra, tình nhân trong thời kì yêu đương nồng nhiệt bị ép phải tách ra thật đúng là gian nan, giờ thật vất vả gặp được nhau còn không ước gì luôn dính lấy nhau.
Cố Trọng Cảnh vươn ra một cái tay khác đùa nghịch ngón tay thon dài trắng nõn của Chử Ngạn, nhỏ giọng hỏi y:" Có đói bụng không?"
Chử Ngạn: "Không đói, nhưng thèm ăn."
Cố Trọng Cảnh hiểu rõ cảm giác này, sau khi từ tận thế trở về, hắn như biến thành một chiếc dạ dày không đáy, mỗi lần rõ ràng không đói, nhưng lại vẫn muốn ăn, bây giờ trong không gian của hắn đã tích trữ rất nhiều đồ ăn vặt, dều là bình thường dùng để giải thèm.
Nghe thấy Chử Ngạn bảo đói, hắn dùng ba lô của Chử Ngạn che đậy lấy ra một túi nhựa đựng đồ ăn vặt đưa cho Chử Ngạn.
"Ăn cái này, bánh quy này ăn ngon, còn có snach khoai lang này cũng ngon lắm, còn cái này nữa..." Cố Trọng Cảnh mở ra từng túi một cho Chử Ngạn, vừa xé vừa như hiến vật quý mà nói cho y biết cái nào ngon.
Chử Ngạn nhìn một chút liền muốn cười: "Cố Đầu To, có phải mỗi ngày anh đều ăn đồ ăn vặt? Ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt cho cơ thể anh không biết hả?"
Tuần trước Cố Trọng Cảnh đến gặp y cũng vậy, ào ào lôi ra mấy túi lớn đồ ăn vặt, như là sợ y bị đói vậy.
Cố Trọng Cảnh muốn hôn nhẹ khóe miệng có lúm đồng tiền của Chử Ngạn, nhưng ở trên xe buýt chỉ có thể nhịn xuống, hắn đến gần tai Chử Ngạn nói: "Chúng ta có linh tuyền mà, có thể giải độc, không sợ."
Chử Ngạn vừa ăn vừa cười, trong lòng yêu chết bộ dáng như vậy của Cố Trọng Cảnh cái gì cũng đều nghĩ cho y, nghĩ đến khi xưa những ngày y và Cố Trọng Cảnh tranh đấu, y của lúc đó vạn phần không thể tưởng tượng ra sẽ có một ngày y và Cố Trọng Cảnh ngọt ngào cộng hưởng tất cả.
Mà hiện tại, tất cả những gì y tha thiết mơ ước đều đang ở trước mặt, Chử Ngạn cảm thấy y sắp chết ngấy trong sự ôn nhu của Cố Trọng Cảnh.
Nhưng y còn chưa thấy đủ, y còn muốn nhiều hơn nữa.
Lúc hai người đang ngọt dính chia nhau đồ ăn, di động của Cố Trọng Cảnh đổ chuông, trong mắt hắn đều là Chử Ngạn, cũng không nhìn xem là ai đã bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại giọng của Liễu Huy Thành vang lên: "Tiểu Cố à, bên chúng tôi đã phân chia xong rồi, khi nào thì cậu đến kí hợp đồng?"
Tay đang nắm tay Chử Ngạn của Cố Trọng Cảnh không nhịn được xiết chặt, tim đập nhanh hơn, trầm ổn như hắn cũng tránh không được hơi hơi kích động.
Liễu Minh Sơn, sắp là của hắn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.