Chương trước
Chương sau
“Anh, cái kia…” Thương Viêm biết Diễm Quân Ly muốn làm cái gì, cũng hiểu được với quan hệ hiện tại của bọn họ làm chuyện này đó thì rất là bình thường, hơn nữa cậu đối với nó lại chẳng có cảm giác bài xích, việc bị đặt ở bên dưới, cũng không cần chuẩn bị tâm lý quá nhiều.
Diễm Quân Ly nhìn Thương Viêm đang đỏ ửng mặt, chẳng biết bộ dáng này là muốn cự tuyệt hay là muốn gọi mời y, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười, bắt lấy cái tay đang chống đẩy trước ngực mình, cẩn thận giở trò một phen.
“Muốn chống cự ư? Nhưng mà… không được đâu.” Diễm Quân Ly động tình, tiếng nói bình thường vốn đã trầm thấp nay lại nhiều thêm vài phần khàn khàn, lộ ra tầng tầng hưng phấn và dục vọng.
Diễm Quân Ly vừa mới dứt lời, cái miệng mềm dẻo liền ngậm lấy ngón tay Thương Viêm,  đầu lưỡi không ngừng khiêu khích lý trí của Thương Viêm, làm cậu không kịp nuốt vào nướt bọt khiến chúng nó chảy xuống chiếc giường rộng hai mét dưới thân.
Trừ bỏ tình dục trong hai mắt, nhìn sơ qua thì Diễm Quân Ly rất là bình tĩnh, điều này nhượng Thương Viêm đang đỏ mặt như áng mây nhuộm hồng bỗng rất muốn nhìn thấy biểu tình nhẫn nại của Diễm Quân Ly. Muốn nhìn thấy Diễm Quân Ly trừ thần thái kiên nghị ra thì còn vì cậu mà có thêm thần thái động tình, khiến cho ánh mắt người này hoàn toàn chỉ có cậu.
Ánh mắt Thương Viêm ướt át che kín sương mù, kỳ thật vào thời điểm này không chỉ có mối quan hệ của bọn họ dần biến hóa, mà còn có tình cảm của người nào đó nữa.
“A… Đau. . .” Thương Viêm từ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ kinh hô lên một tiếng, nguyên lai là do Diễm Quân Ly thấy cậu thất thần không chuyên chú, nên lần theo ngón tay lên đến cổ, cắn mạnh một cái.
Thương Viêm bất mãn mà trừng mắt, tuy nhiên lại khiến Diễm Quân Ly càng thêm dùng sức mút vào, Diễm Quân Ly nghĩ Thương Viêm cư nhiên dám thất thần vào lúc này, đây chẳng khác nào trắng trợn nói với y là cậu “bất mãn” .
Trên tóc Diễm Quân Ly tỏa ra mùi thơm ngát thản nhiên, Thương Viêm biết đó là mùi của dầu gội, bình thường không có cảm giác gì nhưng hiện tại nó cư nhiên khiến Thương Viêm không tự chủ được mà ôm lấy tóc Diễm Quân Ly, kỳ thật trong lòng cậu cũng không có ý muốn cự tuyệt Diễm Quân Ly rồi.
Lập tức, ánh mắt Diễm Quân Ly tối sầm lại, đồng thời cũng mỉm cười giảo hoạt. Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến nhập vào miệng Thương Viêm, không ngừng xằng bậy trong ấy, liên tục khuấy đảo khiến nó phát ra những thanh âm nhượng ngươi nghe mặt đỏ tim đập, nước bọt chảy dọc xuống hàm dưới làm Thương Viêm nhột nhạt ngứa ngáy, nhưng khi muốn lau lại không được.
“Ưm. . . Hơ…” Thương Viêm bị hôn đến mơ mơ màng màng, khi hai đôi môi tách ra tạo nên một sợi chỉ bạc mê người, cậu vô lực mà nằm trên giường lớn, ngay cả một chút dục vọng phản kháng cũng khó lòng làm được, trái tim cứ thình thịch loạn nhịp như muốn nhảy ra ngoài, ánh mắt cậu dừng trên đôi môi Diễm Quân Ly, tựa như còn muốn…
Diễm Quân Ly thấp giọng cười cười, biểu tình của Tiểu Viêm thật khiến y cao hứng, các loại tình cảm, ỷ lại, vui vẻ, tràn đầy dục vọng … đang cắt qua trên khuôn mặt hồng hào trước mắt y.
“Tiểu Viêm, chúng ta mãi mãi cùng một chỗ, được không?” Diễm Quân Ly thì thào khẽ nói bên tai Thương Viêm, Thương Viêm nghe thấy thì toàn thân run lên, cậu trầm mặc … Nếu như quay trở về thế giới của cậu, thế giới mà không còn Diễm Quân Ly, cậu sẽ ra sao?
Không nhận được câu trả lời từ Thương Viêm, Diễm Quân Ly thực sự rất thất vọng và đau lòng, vốn câu này y nghĩ nó sẽ như là nước chảy thành sông, vô cùng tự nhiên, nhưng hiện tại … y thấy hối hận .
“… Được.” Cái gì? Diễm Quân Ly kinh ngạc rứt khỏi suy nghĩ mà nhìn về phía Thương Viêm, Tiểu Viêm vừa mới nói gì?
“Em đáp ứng anh, hai ta mãi mãi ở cùng một chỗ với nhau.” Thương Viêm nghiêm túc mà nói, tuy rằng cậu không biết về sau sẽ thế nào, cũng không biết rõ có thể làm được hay không, nhưng hiện tại cậu muốn đáp ứng, rất rất muốn đáp ứng anh.
“… Tiểu Viêm, em thích anh chứ? Tựa như anh thích em.” Diễm Quân Ly nheo lại hai mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước .
“Ừm… Hẳn là thích đi.” Thương Viêm cau mày nghĩ nghĩ, hiện tại nếu không có kháng cự loại sự tình này, hẳn là thích, tuy rằng cậu không biết có bao nhiêu thích (╯▽╰)
” ‘Hẳn là’ có vẻ dư thừa.” Diễm Quân Ly bất đắc dĩ mỉm cười, bất quá chỉ cần thích, y có thể khiến Tiểu Viêm yêu y. Hai mắt dần sâu thẳm nói rõ trong lòng y đang điên cuồng, nhưng tay thì vẫn cố ra sức khơi mào dục vọng của Thương Viêm.
Ngón tay nóng bỏng va chạm vào da thịt Thương Viêm, trong đó có một viên hồng quả còn bị y kéo trong tay, khoái cảm đan xen với sợ hãi khiến Thương Viêm không nhịn được mà thoáng run rẩy.
Diễm Quân Ly ngậm lỗ tai Thương Viêm, lực đạo trên tay không hề nhỏ, đầu gối khóa tại gốc đùi Thương Viêm ma xát ma xát, bộ vị nào đó cũng sớm đã tinh lực tràn đầy lập tức kêu gào không đủ.
Toàn thân Thương Viêm run lên, tay gắt gao mà ôm lấy lưng Diễm Quân Ly, bị Diễm Quân Ly đùa giỡn như vậy, cậu phải thật vất vả mới nuốt vào được tiếng rên rỉ, đồng thời cũng giúp Thương Viêm có được một khắc thanh tỉnh, hình như cậu đã quên mất cái gì đó!
Hệ thống! Công lược!
“Tiến vào không gian, em không có muốn làm diễn viên phim con heo.” Thương Viêm hữu khí vô lực mà vỗ vỗ lưng Diễm Quân Ly.
Nghe thấy tiếng Thương Viêm nói, con ngươi chợt lóe, y hình như sắp chạm vào bí mật của Tiểu Viêm, tuy nhiên hiện tại cái gì y cũng không thèm hỏi, lắc mình một cái liền cùng Thương Viêm biến mất khỏi cái giường lớn đã có chút vết nhăn.
Ngay thời khắc Thương Viêm tiến vào không gian, hệ thống công lược đồng loạt tỏ vẻ: không thể làm quần chúng vây xem, thật đáng tiếc, ai ~!
“Aha. . . Ưm. . . Đau ~” Thương Viêm và Diễm Quân Ly cởi sạch quần áo sau đó ngã nhào vào giường, hai thân hình trần trùi trụi ôm nhau thì tất nhiên hai tiểu tử đang phừng phừng kia cũng cọ sát vào nhau.
Diễm Quân Ly cố gắng tạo thật nhiều dấu hôn trên người Thương Viêm, vừa nghĩ tới những ấn ký đó sẽ tự động biến mất, Diễm Quân Ly cứ muốn hung hăng mà trừng phạt cậu một phen, hôn dọc một đường xuống nơi rậm rạp phía dưới, chạm đến tiểu Thương Viêm mới dừng lại.
“Đừng . . . nhìn…” Thương Viêm cắn môi, vẻ mặt vô cùng xấu hổ mà muốn vươn tay che khuất tiểu Thương Viêm, BOSS cư nhiên nhìn chỗ đó, lại còn khoảng cách gần như vậy …
Nhưng ai biết Diễm Quân Ly nhẹ nhàng hôn lên tiểu Thương Viêm, khiến Thương Viêm nhất thời á khẩu. “Thực đáng yêu ah~.” Diễm Quân Ly bắt lấy hai tay Thương Viêm, tiểu Thương Viêm hoàn toàn ấn nhập vào trong mắt Diễm Quân Ly
Trong đầu Thương Viêm “thình thịch” dường như muốn nổ tung, nghiến răng nghiến lợi mà duỗi thẳng đá một cước vào mặt tên Diễm Quân Ly giả bộ đứng đắn kia, “Lưu… lưu manh!” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tiểu Thương Viêm đã rì rầm chảy ra chất lỏng trong suốt rồi.
“Tiểu Viêm… em thật mẫn cảm, làm cho anh chỉ muốn khi dễ .” Diễm Quân Ly mỉm cười, biểu tình đã hoàn toàn thâm trầm như nước, bình tĩnh mà nhìn tiểu Thương Viêm dần dần biến hóa, Diễm Quân Ly nhoáng cái ôm Thương Viêm đặt lên đùi mình, tách hai chân cậu ra, thừa lúc Thương Viêm còn chưa kịp phản kháng đã vói ngón tay vào bên trong, xúc cảm sít chặt khiến tiếng hít thở của Diễm Quân Ly thêm nặng hơn, mồ hôi  trên trán nóng đến nhỏ giọt.
“Ứm…” Toàn thân Thương Viêm cứ hầm hập, sự khó chịu ở phía sau kia khiến đôi mày cậu nhăn tít lại, thấy thế Diễm Quân Ly khẽ hôn lên khắp mặt cậu, để sự ôn nhu này khiến Thương Viêm hiểu được, cậu đang là được yêu.
Trong lúc vô tình, ánh vào mắt cậu là khuôn mặt góc cạnh rõ rệt của Diễm Quân Ly, hiện tại nó nhu hòa đến mức nhượng Thương Viêm hít thở không thông, y tựa như nhìn vào bảo vật của riêng mình, vẻ mặt đó làm cho người ta có loại ảo giác đang thả mình giữa đầu mùa xuân. Thương Viêm không kìm lòng nổi mà bị khuôn mặt kia cuốn hút đến không nhịn được mà mỉm cười.
Đuôi mắt Thương Viêm khẽ chớp, chỉ nhìn một chút mà đã bị Diễm Quân Ly thành công mê hoặc, cậu đuổi theo đôi môi của y, đem đầu lưỡi vói vào, cố gắng tiến công, hai chân bò lên phần eo Diễm Quân Ly, Tiểu Quân Ly phấn chấn phương cương khó tránh khỏi đụng chạm đến mặt sau của Thương Viêm.
“Ha ha ~” Diễm Quân Ly phát ra tiếng cười khoái trá, động tác trên tay nhanh hơn, cộng thêm Thương Viêm hoàn toàn phối hợp, 4 ngón tay rút ra, tiếng nước phốc phốc tục tĩu kia như kéo mất hồn phách của Diễm Quân Ly.
Hô hấp Thương Viêm dồn dập đến không còn cách ức chế, “. . . Tiến. . . vào. . .” Thương Viêm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Diễm Quân Ly đang cố gắng nhẫn nại, tâm tình thư sướng trước nay chưa hề có, BOSS tuy rằng lợi hại nhưng không phải cũng bị cậu chèn ép gắt gao hay sao.
Diễm Quân Ly buồn cười nhìn Thương Viêm, có phần cam chịu lại có chút đáng yêu, bèn đùa dai một chút liếm liếm đầu nấm của Tiểu Thương Viêm, “Ăn thật ngon, sao không thử một chút?”
“. . . Anh. . .” Thương Viêm bị làm cho tức nghẹn nói không ra lời, toàn thân run rẩy không thôi, cậu chỉ có thể yên lặng đem món nợ này ghi tạc trong đầu, bụng thì thấy cực kì mất thể diện.
Diễm Quân Ly trực tiếp đi vào phía sau của Thương Viêm, tiểu Quân Ly nóng rực kích thích khiến thân thể Thương Viêm trở nên tê dại, tay Diễm Quân Ly cũng chẳng để không, đảo quanh kích thích hai điểm hồng quả của Thương Viêm, đương nhiên môi cũng sẽ không bị quên mà kéo ra một nụ hôn sâu triền miên.
“A. . . Ưm. . .” Diễm Quân Ly bắt đầu chậm rãi vận động, tuy rằng khâu chuẩn bị đã làm rất tốt, nhưng Thương Viêm vẫn cảm thấy hơi đau.
Mặt Diễm Quân Ly bởi vì tình dục mà phiếm hồng. Tiểu Quân Ly đạt tốc độ nhanh nhất trong cơ thể Thương Viêm, thỏa sức thẳng tiến mà đâm ra rút vào. Cơn đau dần dần qua đi nhường chỗ cho khoái cảm, Thương Viêm run rẩy mà bám lấy cổ Diễm Quân Ly.
Đôi môi tách ra, hai tay rắn chắc của Diễm Quân Ly vừa cẩn thận vừa khoái trá mà ôm chặt Thương Viêm, bao bọc toàn bộ cơ thể Thương Viêm, tựa hồ không muốn bất luận kẻ nào nhìn trộm đến bảo vật của mình.
“A…A ….ha…” Mỗi một động tác đâm vào đều thật sâu, và đều chuẩn xác mà đánh tới điểm kia. Diễm Quân Ly càng lúc càng nhanh hơn, khiến tiếng rên rỉ của Thương Viêm trở nên đứt quãng, khàn khàn.
Lửa nóng từ y truyền vào trong lòng cậu, cậu có chút phối hợp mà đong đưa eo, khiến Diễm Quân Ly kích động cùng trìu mến mà hôn khắp mặt Thương Viêm, cái miệng, cái mũi, ánh mắt…
“Diễm… Quân. . . Ly” Thương Viêm kêu tên Diễm Quân Ly, cậu rất rõ ràng người đang đè nặng mình là ai.
Nhận thức được điều này, Diễm Quân Ly không bao giờ muốn kiềm chế nữa, lực đạo đâm chọc cùng tốc độ gia tăng, ánh mắt cực nóng mang theo mồ hôi dừng ở trên mặt Thương Viêm.
Bàn tay lần đến gần tiểu Thương Viêm, chỉ cần một chút kích thích nho nhỏ là nó sẽ phun trào, một tiếng lại một tiếng rên rỉ vút cao, kéo theo trống ngực Diễm Quân Ly đập dồn.
Thân thể Thương Viêm run rẩy, hai chân không tự chủ mà căng cứng, Diễm Quân Ly đã sắp đến cực hạn, nhận ra thân thể Thương Viêm biến hóa, y lại càng đẩy nhanh tốc độ đến rung trời lở đất, tận lực mà đem chính mình ấn vào thật sâu trong cơ thể Thương Viêm.
“Ơ …a… A…” Trong nháy mắt, theo thanh âm Thương Viêm kêu, một lượng nhiệt dịch lớn vẩy ra đầy bụng cậu và Diễm Quân Ly, đồng thời cũng có một lượng lớn chất lỏng được phóng thích vào trong cơ thể Thương Viêm, độ nóng hầm hập lấp đầy bên trong khiến Thương Viêm có chút không biết phải làm sao.
“Tiểu Viêm…” Diễm Quân Ly đầu đầy mồ hôi, biểu tình vui sướng. Tiểu Quân Ly vẫn như cũ chôn trong cơ thể Thương Viêm. Lúc phía sau của Thương Viêm không tự giác mà co rút một cái, thì Diễm Quân Ly tình thần hăng hái hoàn toàn không mỏi mệt, lại một lần nữa bắt đầu có phản ứng.
Cảm nhận được Tiểu Quân Ly đang dần dần biến lớn, Thương Viêm còn chưa kịp chạy trốn đã bị Diễm Quân Ly bắt lấy phần eo, “Lại một lần nữa.” Thanh âm rất là trầm thấp đầy vẻ vội vàng, Tiểu Quân Ly dần dần chuyển động, lực đạo cũng theo đó tăng mạnh, chiếm cứ lấy Thương Viêm, khoái cảm cứ như dòng điện đánh sụp kháng cự của Thương Viêm, vì thế… lại một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.