Chương trước
Chương sau
Chuyện gì thế này?” Thương Viêm vừa tỉnh dậy, bóng tối ở chung quanh làm cho Thương Viêm cảm thấy được sự bất an, lập tức lấy ra đèn pin, sau đó liền phát hiện cảnh sắc tại chung quanh mình hoàn toàn khác trước khi đi ngủ, hơn nữa càng quan trọng hơn là BOSS cư nhiên không thấy , hoặc là nói cho chính xác hơn là cậu không thấy 3 người bọn BOSS.
Thương Viêm cảm thấy kinh hãi, cậu cư nhiên ngủ tới mức giống như lợn chết, ngay cả bị người di chuyển cũng không biết, hay là nói cậu có bệnh mộng du (╯▽╰).
‹Ngươi rốt cục tỉnh ngủ.› Giọng nói của Hệ thống làm cho cậu phản ứng lại, cho dù cậu trước đó đều không có ý thức nhưng có Hệ thống  cậu căn bản là không cần lo lắng là không biết đã xảy ra cái gì xung quanh mình.
‹Chuyện gì xảy ra?› Thương Viêm câu đầu tiên đương nhiên là hỏi thăm sự việc đã trải qua.
Trước đó cậu cùng BOSS bọn họ ở trong trường học lục soát một phen càng cảm thấy quái gở, nhưng có BOSS ngay đó bọn họ trái lại cũng không sợ gì cả. Phải biết rằng trước giai đoạn này ở trong mạt thế, tang thi cho dù có hiện tượng kỳ dị là bị no chết đi nữa thì cấp bậc cũng chỉ là cấp 2.
Cho nên rất bình thường mà ngủ lại một đêm, tiếp theo đó là bốn người thực tự nhiên mà thay phiên gác đêm. Sau đó sau khi cậu đi vào giấc ngủ thì tỉnh lại cũng là chỗ này, một chỗ hoàn toàn lạ lẫm.
‹Buổi tối có tang thi đột kích, nhưng mà gọi như thế nào mi cũng không tỉnh, điện hạ Diễm Quân Ly vốn là định chuẩn bị đem mi thả vào không gian hư vô, nhưng năng lực của tang thi lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu›.
‹Mấy tang thi đó cư nhiên đều có dị năng, điện hạ Diễm Quân Ly đương nhiên là dùng tới ‘mệnh lệnh tuyệt đối’, tang thi cũng ngoan ngoãn mà nghe lời , ngược lại không có người bị thương nhưng mi không ngờ bị tang thi mang đi, hơn nữa quan trọng nhất là cái con tang thi mang mi đi kia cũng không có nghe theo ‘mệnh lệnh tuyệt đối’ của điện hạ Diễm Quân Ly›.
Thương Viêm hít sâu một hơi, hiện tại mới bao lâu đã xuất hiện loại tang thi cấp bậc này chứ, Thương Viêm không chút nghi ngờ tang thi bắt cậu đi chính là một con tang thi cấp 3 hoặc là còn cao hơn nữa, phải biết rằng dị năng của BOSS cũng không phải là thứ đơn giản.
Có thể là chuyện phía trước làm cho hệ thống không muốn nói thêm, Thương Viêm cũng không có cùng hệ thống lải nhải cái gì nữa, bây giờ cũng không có thời gian này.
Thương Viêm kiểm tra bản thân mình cũng không có phát hiện vấn đề gì, nhưng chính là cái chuyện không phát hiện ra vấn đề này mới làm cho cậu cảm thấy được bất an, rốt cuộc tang thi bắt cậu tới đây là có mục đích gì?
Tiếp theo Thương Viêm lại quan sát một vòng chung quanh cũng không có phát hiện nguy hiểm, Thương Viêm đem tin nhắn bỏ vào không gian hư vô báo cái bình an cho Boss. Phòng này thực rõ ràng là một cái phòng để dụng cụ, giẻ lau với chổi đều bị đặt lung tung loạn ra mà trái lại trên đất lại rất sạch sẽ.
Phòng cũng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa. Chói lọi mà chỉ dẫn cho Thương Viêm đi về hướng cái lối ra duy nhất này.
Chậc chậc, cạm bẫy cũng không cần làm rõ ràng tới như vậy chứ, bộ xem cậu là tên ngốc hay sao? Thương Viêm có chút phỉ nhổ chỉ số thông minh của người ở phía sau màn.
‹… Mi có lựa chọn sao?› Hệ thống nhắc nhở Thương Viêm, cho dù là sập bẫy thì làm sao chứ, ngoại trừ nhảy vào thì chỉ có ngồi ở chỗ này chờ chết.
Thương Viêm nhất thời nghẹn lời, cuối cùng Thương Viêm vẫn là gom đủ dũng khí đi về hướng cái cửa nhìn ra khả nghi vô cùng kia, kéo một cái. Ý? Không kéo được, lại kéo, vẫn là không nhúc nhích, bị khóa rồi?
Thương Viêm dựng thẳng ngón tay giữa ở trong lòng, cơn tức soàn soạt mà bốc lên, cuối cùng là muốn làm cái quỷ gì đây? Lui ra phía sau ba bước xuất ra súng lục từ trong không gian, gắn lên ống giảm thanh, mặt đen lại mang theo chút đắc chí mà bắn liên tục về hướng chỗ khóa cửa.
Thương Viêm có chút đắc ý nhìn vào ổ khóa đã muốn tan tành, coi như bị khóa lại thì sao chứ còn không phải giống nhau chịu thua ở trong tay cậu. Thương Viêm thu hồi súng lục và đèn pin, xuất ra một thanh ZFD( tg: tên này là ghi bậy đó, chính là lấy ra cái loại súng có kèm theo bắn điện ←_←) mang theo chút chờ mong mà mở ra cánh cửa đã khiến cậu có hăng hái chiến đấu này.
Chỉ là sau khi mở ra cửa phòng, Thương Viêm giơ súng nhìn tình hình bên ngoài, sắc mặt cứng đờ theo đó là đột nhiên thay đổi biểu tình, còn chưa kịp suy nghĩ tay liền đem cửa phòng yên lặng đóng lại đồng thời còn lui về góc tường phía sau.
Biểu tình trên mặt Thương Viêm là khóc không ra nước mắt, có ai có thể nói cho cậu biết là tại sao bên ngoài đầy nhóc tang thi hay không?
Thương Viêm có thể đảm bảo là tang thi bên ngoài đều không phải là cấp 0, bởi vì chúng nó đều không có nhào về hướng người sống là cậu, biểu tình trên mặt lại càng không có cái loại tràn trề muốn ăn này, cho dù là tang thi cấp 0 bị khống chế cũng không có thể làm được khi nhìn tới thức ăn mà vẫn duy trì được cái loại mặt than không chút biểu cảm như thế.
Vừa rồi cậu mới mở cửa ra, tang thi ở bên ngoài đều đồng loạt quay đầu 180° nhìn hướng về cậu, bị một đám tang thi dùng ánh mắt độc nhất vô nhị của bọn chúng mà nhìn vào Thương Viêm tỏ vẻ áp lực hơi bị lớn.
‹Hệ thống, mi thấy không vậy?› Thương Viêm lui tới góc tường cầm một quả lựu đạn trên tay đồng thời còn làm tốt chuẩn bị tiến vào không gian hư vô.
‹Thấy, ta có thể nói khẳng định là cái này tuyệt đối không phải ảo giác› Trong giọng nói của hệ thống cũng có hơi chút kinh sợ.
‹Hiện tại làm sao bây giờ?› Thương Viêm hỏi hệ thống, tang thi bên ngoài cậu tuyệt đối không thể đối phó nổi, cậu phát hiện tại trong đàn tang thi, lọt vào trong tầm mắt đều có con ngươi có mang theo chút ánh sáng, này rất không giống với ánh mắt trống rỗng như là không có để vào mắt bất cứ thứ gì của tang thi cấp 0, làm cho Thương Viêm xác định bên ngoài ít nhất đều là tang thi cấp 1.
‹……… Tự xem rồi làm đi› Ngữ khí của hệ thống có chút như mắc nghẹn. Cậu hỏi hệ thống, hệ thống hỏi ai, cái loại chuyện này nó cũng không có biết ah!
Thương Viêm được một đáp án không có gì đành lựa chọn cảnh giác, nhưng thời gian trôi qua mà cũng không có khiến cho tang thi vào trong phòng, ngay cả động tĩnh bên ngoài cũng nghe không tới. Thương Viêm nheo lại ánh mắt, cậu bắt đầu nghi ngờ mấy tang thi này là đang bảo vệ cậu chứ không có muốn tấn công cậu.
Để chứng minh, Thương Viêm to gan mở ra cửa phòng, cảnh tượng hiện ra vẫn là cảnh tượng phía trước suýt chút nữa dọa cho Thương Viêm sợ tới mất mật. Chỉ là lần này Thương Viêm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bị tang thi lần thứ hai quay đầu 180° dùng ánh mắt quỷ dị nhìn, da đầu Thương Viêm hơi run lên rồi đem cửa đóng lại, tiếp theo lại mở ra, tang thi lại quay đầu nhìn cậu.(Sagi:Cháu nó sợ quá hóa rồ à??==”)
Lặp lại như thế Thương Viêm lúc này căn bản khẳng định rằng mấy tang thi đó là đang canh giữ cậu, an toàn tạm thời được bảo đảm, bất quá đem cậu bắt tới có lợi ích gì? Thương Viêm nghi hoặc, vừa không ăn cậu cũng không tấn công cậu, cuối cùng là muốn làm gì?
‹Mồi. Cũng may cậu là mồi nhử, vì cậu có giá trị làm mồi nên tang thi cấp 3 đối với cậu cũng khá cẩn thận, không có để cậu bị thương cũng không có để cậu biến thành tang thi, chỉ sợ lúc cậu còn chưa phát huy ra được tác dụng thì chết mất›.
Công lược tốt bụng nhắc nhở Thương Viêm, Thương Viêm giật mình nghĩ lại mà sợ hãi. Hạch tinh của tang thi có tác dụng với dị năng giả thì thân thể của dị năng giả cũng có tác dụng đối với tang thi, vậy nên mục đích của nó là khiến cho con tin là cậu dẫn dụ BOSS tới đây sao?
Thương Viêm nháy mắt đã hiểu, hiện tại khẳng định là cậu bị tang thi bao vây để tới khi BOSS tới cứu cậu thì có thể đem BOSS bắt lấy.
Đồng thời Thương Viêm còn cân nhắc tới việc tang thi dưới cấp 3 đều có thể bị BOSS khống chế, tuy là nói rằng tang thi cấp cao có thể khống chế được tang thi cấp thấp, nhưng ‘mệnh lệnh tuyệt đối’ là dị năng của BOSS, so với bản năng mà mỗi tang thi đều có thì khác nhau, khi thời điểm đối đầu tỷ lệ BOSS cướp được quyền khống chế của tang thi là rất lớn.
Tại sao lại phải dùng nhiều công sức đối với BOSS như vậy, nó liền như thế chắc chắn khẳng định bản thân chúng có thể đánh bại BOSS hay sao?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Thương Viêm lại toát ra một cái ý tưởng. BOSS chỉ không thể khống chế là tang thi cấp 3 hay cao hơn thôi, như vậy nếu đối thủ khẳng định rằng nó có thể đánh bại BOSS, có thể hay không phía sau màn chính là một con tang thi cấp 4, có tang thi cấp 3 ra làm quân tiên phong, tang thi cấp 2 làm hậu thuẫn mới không có sợ hãi như thế?
Thương viêm không bình tĩnh, cậu dựa vào ngọn đèn quan sát xung quanh, ngọn đèn chiếu đến đâu tổng hội đem mấy con tang thi đều ánh vào tầm mắt, Thương Viêm bị nhìn chằm chằm như vậy hoàn toàn cảm thấy sởn hết cả tóc gáy, không khí khủng bố tới mức ngay cả khi đóng phim ma cũng không có được như thế.
Chiếu xạ của đèn pin cũng không có mạnh lắm, khiến Thương Viêm miễn miễn cưỡng cưỡng biết rằng nơi này là một cái sân vận động không nhỏ, mà chỗ của cậu hiện nay là trong một cái góc.
Tràn đầy tang thi lọt vào trong tầm mắt, Thương Viêm phát hiện trên đầu còn có không ít bóng dáng của tang thi. Loại trình độ đàn tang thi cấp 1 hoặc cao hơn này suýt nữa làm cho Thương Viêm thở ra tiếng, loại nhịp điệu muốn BOSS phải chết này là cậu lỗi giác hay sao?
Thương Viêm nghiến răng siết chặt tay cầm súng. Cậu dám khẳng định trong 《Đế Vương Mạt Thế》không có phần nội dung kịch bản này, khi đó xuất hiện tang thi cấp 1 cũng là sau khi Diễm Quân Mạc chết, thời điểm hiện tại mới có chưa tới một tháng, tang thi thăng cấp có cần nhanh tới vậy không ah? Khốn kiếp!
Cấp bậc cao thấp của tang thi rất có trợ giúp đối với năng lực phán đoán của một tang thi, tang thi một khi đột phá cấp 0 thì bắt đầu khôi phục trí nhớ cùng chỉ số thông minh chỉ là cấp bậc sẽ quyết định tới có bao nhiêu trí nhớ và bao nhiêu trí thông minh.
Trí thông minh của tang thi cấp 3 được đề cao về chất nhưng trí nhớ thì lộn xộn. Trí nhớ tang thi cấp 4 thì mới bắt đầu được đầy đủ và sắp xếp lại, điều này làm xảy ra chuyện tại sao tang thi sẽ có được kiến thức.
Tuyệt đối không thể để BOSS xảy ra chuyện, đây là suy nghĩ đầu tiên của Thương Viêm.
Thương Viêm hít sâu một hơi, tác dụng hiện nay của cậu là làm con tin, chỉ cần cậu không rời khỏi căn phòng này tang thi là sẽ không tấn công cậu, cậu phải ở trong căn phòng này làm chút gì đó chứ khoanh tay ngồi chờ thì chỉ có mỗi một con đường chết.
Thương Viêm đóng cửa lại, ngăn cách mấy ánh mắt bên ngoài làm cho người ta nghẹt thở này, cậu đưa mắt đặt lên trên đầu mình như đang đoán xem trình độ chắc chắn của trần nhà, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Thân là khách mời nhưng lại không có mang theo quà biếu không phải là phong cách của cậu.
Thương viêm mất tích, người lo lắng nhất không thể nghi ngờ là Diễm Quân Ly, uy áp cấp 3 của Diễm Quân Ly toàn bộ đều bộc phát ra, tang thi căn bản là quay đầu bỏ chạy. Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng đi theo phía sau, hai người cũng không hẹn mà đồng thời ổn định lại hơi thở, tận lực cẩn thận không cần khiến cho Diễm Quân Ly chú ý tới.
Áp suất thấp, món đồ được trang bị kèm theo của mỗi BOSS, không cần phải giải thích nhiều.
Hiện tại Diễm Quân Ly rất lo lắng nhưng cũng rất bình tĩnh, tâm tình rất cực đoan. Em trai y không thấy, biến mất ở trước mắt y! Hơn nữa đã được 10 phút rồi mà y vẫn chưa tìm được em trai mình.[ = = ]
Vì thế…..nội tâm của Diễm Quân Ly ở bề ngoài nhìn như lạnh lùng, nhưng thật chất đã bùng nổ rồi.
Gương mặt bình tĩnh của Diễm Quân Ly, táo bạo cùng tàn nhẫn đã thức tỉnh dưới đáy mắt, càng ngày càng lạnh lẽo.
Diễm Quân Ly như cảm giác được cái gì, bước chân hơi dừng lại, cái loại thả lỏng sau khi khẩn trương qua đi này vừa làm y sinh ra một loại cảm giác uể oải, có thể thấy được lo lắng trước đó nặng tới mức nào. Tờ giấy xuất hiện trong không gian tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủn nhưng này đủ để làm cho lo lắng của Diễm Quân Ly được hạ xuống bớt, thành công áp chế một con quái thú tàn bạo đang chuẩn bị cuồng sát.
“Ầm~~~” Tiếng vang thật lớn ở trong một thành phố yên tĩnh cỏ vẻ cực kỳ nổi bật, Diễm Quân Ly hơi chút yên tâm, lập tức đem ánh mắt tập trung trên tòa nhà ở cách đó không xa, tòa nhà đang sụp đổ khiến cho con ngươi của 3 người còn đang tìm kiếm Thương Viêm co rút lại.
Loại trình độ phá hủy này cũng cần không ít thuốc nổ, ngọai trừ Thương Viêm trong không gian có súng ống đạn dược ra thì còn ai có thể làm được nữa. Ba người nhanh chạy tới, chính là Diễm Quân Ly còn chưa chạy được bao xa liền ở dưới ánh mắt khó hiểu cùng sốt ruột của Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng mà dừng chân lại.
“Ly thiếu gia?” Lâm Lăng gọi khẽ, rõ ràng là thúc giục.
“Tiểu Viêm không ở bên đó” Diễm Quân Ly nhìn nhìn phía hai thủ hạ đang mang theo lo lắng, y không có giải thích nhiều lắm “Các cậu trốn đi, đừng có cản chân tôi”. Nói xong Diễm Quân Ly đã đem khoảng cách của mình với 2 người kia nhanh chóng rớt ra.
Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên còn chưa có kịp nói cái gì, nhưng Diễm Quân Ly đã nói Viêm tiểu đệ không ở bên đó bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc la to chạy qua đi. Ly thiếu gia chính là lo lắng hơn so với bọn họ gấp mấy lần, đã có chuyện gì đó xảy ra vào lúc hai người họ không biết.
“Chúng ta thật đúng là quá yếu” Lưu Sở Thiên nhìn hướng Diễm Quân Ly biến mất có chút tự giễu, vốn nghĩ tới thời gian khoảng hơn nửa tháng này, đã tiếp cận dị năng giả cấp 2, bọn họ sẽ không quá yếu, nhưng ở trong này lại có loại cảm giác là kẻ yếu.
“Tiếp tục cố gắng lên” Lâm Lăng cảm thán, chính là anh hiểu , cái cảm thán đó rất rõ ràng không thể hoàn thành.
“Chạy mau, đằng sau có tang thi cấp 2!” Ở phía sau bọn họ truyền tới tiếng gào thét vội vã, quay đầu vừa thấy. Phía sau hai người sống này, không phải là tang thi cấp 2 mới gặp nhau ở 10 phút trước đó, bị trúng uy áp nên dọa chạy hay sao?
Mà hai người đang chạy trối chết trong đau khổ này đúng là Võ Tam cũng Lý Tử xui xẻo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.