Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Lưu Sở Thiên thực không muốn thừa nhận cái tên gia hỏa hiện giờ trở nên thông minh lại có chút ác liệt này, nhưng không gian của cậu ta đích thật là hữu dụng vô cùng, trong mắt cũng nhiều thêm một chút chờ mong.
Mà Lâm Lăng thì càng không cần phải nói, tinh quang trong hai mắt đang nói cho những người khác biết anh đang tính toán đến những ích lợi mà Thương Viêm có thể mang đến.
Bất luận là thời điểm gì, con người cũng không có khả năng sinh tồn nếu thiếu thức ăn, đồng thời con người còn có khuynh hướng cướp đoạt, hiện tại đặt trong không gian vừa an toàn lại tiện nghi.
“Tiểu Mạc, sau này vất vả cho cậu~” Lâm Lăng đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, Thương Viêm có cảm giác mình nhất định là đang mơ.
“Không gian của cậu còn nhiều hay ít?” Giọng điệu Lưu Sở Thiên lập tức trở nên không chút khách sáo, làm cho Thương Viêm thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính mình. Hai người này không phải lòng phòng bị rất lớn hay sao? Vì lý do gì mà dễ dàng tin tưởng cậu như vậy, loại tiết tấu muốn giao cho cậu bảo tồn hết tất cả vật tư là như thế nào đây?
“Đại khái là gấp hai lần phòng này.” Tuy rằng Thương Viêm nghĩ như thế, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Lưu Sở Thiên. Chỉnh lý của Hệ thống khiến cho không gian của cậu dư ra được một chút, đương nhiên hiện tại cu li hệ thống vẫn còn đang chỉnh lý.
Ánh mắt của Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng cùng lúc lòe lòe tỏa sáng. Tuy rằng không gian không phải rất lớn, nhưng có thể để không ít đồ vật, chủ yếu hơn là vật tư không cần chiếm cứ không gian trong xe.
Mà đứng một bên, khóe miệng của Diễm Quân Ly hơi nhếch lên, xem ra hiện tại Sở Thiên cùng Lâm Lăng đã thử tín nhiệm Tiểu Mạc, y hiểu rất rõ, đối với một đội ngũ mà nói, thứ quan trọng nhất đó chính là nhân tâm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, Thương Viêm theo chân Diễm Quân Ly bước vào nhà. Nơi này chỉ có hai phòng, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên một gian, dĩ nhiên Thương Viêm cùng Diễm Quân Ly một gian.
Không biết rằng, hành động của Diễm Quân Ly đã khiến Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng dâng lên tâm tư khác. Điều này cũng làm cho ngày sau, Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đối với biểu hiện đệ khống (*) của Diễm Quân Ly đã có chuẩn bị tâm lý sẵn.
“Nhìn thấy không?” Lưu Sở Thiên có chút không theo kịp, nhìn hai bóng dáng đã đi mất, lông mày của gã nhíu chặt, nói rõ lên tính không xác định đối với chuyện này.
“Mắt có vấn đề là một chuyện không tốt đâu, hiện tại là mạt thế rồi đó.” Lâm Lăng có chút tiếc nuối nhìn Lưu Sở Thiên, nhưng anh hiểu được, đây là câu nói giỡn để dời đi sự chú ý của bản thân.
“Miệng anh chẳng nói ra được lời nào hay, chỉ có mỗi mình tôi là chịu đựng được thôi.” Ngược lại, Lưu Sở Thiên cũng không tức giận, mỉm cười liếc mắt nhìn Lâm Lăng một cái, cào cào mái tóc đỏ lửa của mình cho đến khi nó bù xù.
“Tôi mặc kệ.”
“Vâng vâng vâng, chỉ có cậu chịu được tôi. Thuần M~ “
Ly thiếu gia bài xích người khác đến độ nào, Lâm Lăng so với bất kỳ ai cũng đều rõ ràng hơn, bởi vì Sở Thiên có năng lực nên gã phải thường xuyên ra ngoài làm việc, chỉ còn một mình anh ở bên cạnh Ly thiếu gia mà thôi.
Cho nên anh biết rất rõ về việc Ly thiếu gia không thích người khác ở cạnh bên người, đã đi theo Ly thiếu gia nhiều năm như vậy mà anh còn chưa được bước chân vào phòng y nửa bước, thế mà hiện tại y lại cùng người kia ở chung một phòng.
Lâm Lăng ép buộc bản thân dời đi lực chú ý, anh hiểu được rằng Ly thiếu gia sẽ không để cho một thủ hạ can thiệp quá sâu vào việc của y, vì thế “Thuần M” Lưu Sở Thiên liền trở thành mục tiêu mà Lâm Lăng dời đi sự chú ý.
“Lâm Lăng!” Lưu Sở Thiên định trở về phòng, bỗng dưng thu chân lại xoay sang hướng Lâm Lăng, “Anh đừng có quá kiêu ngạo!” Lưu Sở Thiên đè thấp thanh âm rống vào mặt Lâm Lăng, gã không thể làm phiền đến Ly thiếu gia nghỉ ngơi.
“Sẵn sàng phục vụ.” Lâm Lăng biết Lưu Sở Thiên cũng đang cần một biện pháp để dời đi lực chú ý, vì thế hai người rất nhanh sát nhập lại thành một —— đánh nhau.
Mà ở một căn phòng khác, Diễm Quân Ly cùng Thương Viêm đang chứng thực chuyện… giữa nam nam với nhau (trong truyện đam mỹ) cũng có khả năng hoàn toàn đắp chăn mà nói chuyện phiếm.
Thương Viêm nằm trên giường, cứng ngắc mà nằm trên giường. Căn phòng này có nhà vệ sinh riêng, hiện tại BOSS đang ở trong đó tắm rửa, còn bản thân cậu thì đem mình chà lau sạch sẽ sau đó leo lên giường chờ.
Sao lại có “cảm giác” nằm chờ bị thông thế này?
[ở đây tác giả dùng từ “dắt lừa thuê” = đồng âm với cảm giác]
Nhìn bóng hình thấp thoáng phía sau cửa, Thương Viêm lại nhớ tới lúc sáng nhìn thấy thân thể của Diễm Quân Ly, khuôn mặt thật không có tiền đồ mà đỏ ửng cả lên.
Thuần khiết một chút đi, Thương Viêm! Trong lòng Thương Viêm đang thầm mắng nhiếc bản thân, vì cái gì trước khi xuyên qua lại xem bộ《 Gia là thụ, cưng là công 》.
Khi đó cậu đang đói truyện, chỉ muốn tìm một quyển tiểu thuyết để thư giải tâm linh mỏng manh mà thôi.
Khi đó cậu cũng chẳng cảm thấy gì, cậu tự biết rõ bản thân là thẳng, sẽ không sợ bị truyện đồng hóa, cậu chỉ là tò mò nam nam thì “làm” bằng cách nào. Nhưng hiện tại, cậu đã bắt đầu thống hận bản thân ti tiện và não tàn.
“Kẽo kẹt ~” tiếng mở cửa nhẹ nhàng khiến cho Thương Viêm bừng tỉnh khỏi YY không lành mạnh của mình. Lúc này, Diễm Quân Ly đã thay một bộ quần áo khác, không có áo khoác, càng phô ra thân thể thon dài và rắn chắc.
“Còn chưa ngủ?” Ngữ khí của Diễm Quân Ly so với buổi sáng vẫn giống y như nhau, nhưng thấp thoáng trong ấy là chút gì đó tùy ý.
“Ừm, đúng rồi, Ca. Vì lý do gì mà thái độ của Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đối với em bỗng dưng thay đổi nhanh vậy?” Cái nghi vấn này vẫn luôn xoay quanh trong đầu cậu, Thương Viêm nhỏm dậy ngồi xếp bằng, dùng cái nghi vấn mà bản thân cảm thấy rất hứng thú để hòa tan đi suy nghĩ YY không lành mạnh kia.
“Vốn dĩ địch ý của bọn họ đối với em là do em đi theo La Dịch Di, nhưng hiện tại em đi theo anh, phần địch ý này cũng theo đó mà tan biến mất.” Diễm Quân Ly ngồi trên giường, đem Thương Viêm vừa mới ngồi dậy đè xuống, bản thân cũng nằm bên cạnh cậu.
Ngọn đèn vừa tắt thì ánh trăng ngoài cửa sổ đã nhanh chóng xuyên thấu vào phòng, khiến Thương Viêm và Diễm Quân Ly nhìn qua giống y như là đôi anh em bình thường đang thản nhiên nói chuyện phiếm.
“Hơn nữa em hé lộ năng lực cho bọn họ thấy, đó xem như là em đang tung cành ô liu tín nhiệm, cho dù bọn họ chỉ xem trọng không gian thì thái độ cũng sẽ đối với em tốt hơn, cộng thêm việc, trong mắt bọn họ thì anh rất là tin tưởng em.”
[Nhánh ô-liu: bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp, chỉ sự hòa bình]
Nói đến đây, Diễm Quân Ly cũng chẳng thể nào hiểu được bản thân, chỉ mới gần một ngày, tín nhiệm của y đối với Thương Viêm liền kỳ quái mà tăng lên độ cao như thế này, đồng thời còn mang theo thương yêu mà y không muốn thừa nhận.
Tuy rằng y luôn cố gắng ngăn cản cái loại tình cảm không hợp lý này ấm lên, nhưng mỗi khi y chú ý tới nó thì chẳng hiểu sao Tiểu Mạc đã tiến sâu hơn vào trong tim y, tình cảm tấn công một cách mạnh mẽ khiến y không thể nào ngăn cản được.
Có lẽ là y đã tịch mịch lâu lắm, có lẽ là tất cả hành động và lời nói của Tiểu Mạc đều bắn trúng hồng tâm của y. Tim đã bất giác giao ra mất rồi.
Bất quá, loại cảm giác này cũng không xấu. Nếu không xấu vậy thì trầm luân đi, chỉ đánh cược một lần thì cũng không có là gì. Nhưng nếu như vậy thì Tiểu Mạc phải do y phụ trách bảo hộ, bất kể mạt thế hay không.
Thương Viêm đang mải khẩn trương nên không chú ý tới độ hảo cảm của Diễm Quân Ly đối với cậu đã sinh ra biến hóa, ba trái tim màu hồng kia đã sậm hơn một chút rồi.
Hơi thở của Diễm Quân Ly cách Thương Viêm rất gần, Thương Viêm nằm ngửa trên giường, còn Diễm Quân Ly thì nằm nghiêng xoay mặt về phía cậu, khiến Thương Viêm lại một lần nữa cứng ngắc.
“Tiểu Mạc, em là đang khẩn trương?” Thương Viêm quá mức tới rõ ràng, Diễm Quân Ly không muốn bắt bẻ cũng khó, “Trước đó, là ai bò lên giường của anh?” Nhìn bộ dáng của Thương Viêm, Diễm Quân Ly cảm thấy buồn cười lại có chút thú vị, quả nhiên, phản ứng của Tiểu Mạc không có cô phụ sự chờ mong của y.
“Ai… Ai… Ai bò lên giường của anh chớ!” Sau khi nghe thấy câu này, Thương Viêm xấu hổ đem khuôn mặt hồng hồng của mình úp hẳn vào chăn, chỉ lộ ra cái chóp tóc.
Lời này thật là đại BOSS nói sao? Không phải cậu tưởng tượng ra đó chứ?
“Tiểu Mạc, thực đáng yêu.” Lời nói của Diễm Quân Ly dường như xuất phát từ nội tâm, y đã nghĩ thông suốt nên khí tức nhu hòa hơn rất nhiều. Thương Viêm thật tình khóc không ra nước mắt, khí phách tàn khốc vô tình của BOSS chạy đi đâu rồi?
“Ca, về sau cứ gọi em là Thương Viêm, Thương của tình thương, Viêm của song hỏa.” Thương Viêm nhân cơ hội có được chút yên tĩnh bèn cùng Diễm Quân Ly nói rõ, tiếng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra. Cậu thực không thích cái cảm giác dùng tên người khác như thế này, mỗi khi BOSS gọi cậu là Tiểu Mạc, cậu tổng cảm thấy thực không được tự nhiên.
Đồng tử của Diễm Quân Ly co rụt lại, “Là không muốn sử dụng tên kia nữa sao?” Diễm Quân Ly híp hai mắt lại nên Thương Viêm không thể nhìn rõ, cậu trở nên mơ hồ khó nói.
“Ưm.” Rõ ràng có biến hóa, cho dù không nhìn thấy bộ dáng của Diễm Quân Ly, Thương Viêm vẫn có thể từ thanh âm mà nghe ra. Tuy rằng không biết Diễm Quân Ly khác thường là vì chuyện gì, nhưng nói thì đã nói rồi, muốn thu hồi cũng không có khả năng .
“Được, Tiểu Viêm, ngày mai anh sẽ nói cho Lăng và Sở Thiên.” Nhận được khẳng định từ Thương Viêm, đôi mắt Diễm Quân Ly nhìn chóp đầu nhú ra của Thương Viêm, dường như đang dần tràn ngập yêu thương.
Thương Viêm không biết, tên Diễm Quân Mạc là do La Dịch Di đặt, nếu Thương Viêm vứt bỏ tên này, thì chẳng khác nào nói cậu cùng bà ta đã xác định rõ ràng đứng ở hai lộ tuyến khác nhau.
Diễm Quân Ly nhìn đỉnh đầu kia, tay bất giác mà vươn ra, nhẹ nhàng gãi mái tóc đen thùi của Thương Viêm.
Tóc Thương Viêm được bảo dưỡng rất là tốt, mềm mại như tơ lụa. Sợi tóc xuyên qua đầu ngón tay Diễm Quân Ly, chút nhiệt khí sau khi tắm rửa cũng theo đó mà vươn vít lại trên tóc.
Đêm nay, Diễm Quân Ly từ trong cuộc trò chuyện mà dần dần hiểu được con người Thương Viêm, không cần dùng quá nhiều tâm tư phán đoán, chỉ dựa vào ngôn ngữ và biểu tình của Thương Viêm là đại khái có thể hiểu được con người cậu.
Mà càng hiểu biết, thì càng phát hiện người này rất chân thành với mình, khiến bản thân y cũng ngày càng lún sâu theo.
Sáng sớm hôm sau, ba người liền bị tiếng đập kịch liệt ngoài cửa làm bừng tỉnh, người duy nhất không bị đánh thức đương nhiên là cái tên mà tối hôm qua mất ngủ, cộng thêm tính cảnh giác thấp nhất — Thương Viêm. Bất quá, cuối cùng Thương Viêm cũng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, mang theo đôi mắt nhập nhèm him híp đi ra khỏi phòng.
Thanh âm đập cửa rất lớn, cùng với tiếng cầu cứu rốt cuộc khiến Thương Viêm hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này Thương Viêm mới quan sát ra, trong 4 người ở đây thì đã có hết 3 người mang bộ dạng gấu trúc, Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng là do đánh lộn, mà Thương Viêm cậu là do mất ngủ… OTZ
“Xảy ra chuyện gì?” Diễm Quân Ly ngồi tao nhã trên ghế sa lông, đó là khí chất khi còn là Diễm thị Đại công tử luyện ra. Chân trái của y gác lên đùi phải, tay rất tự nhiên đặt trên gối, giọng nói “trầm tĩnh” hơn so với bình thường rất nhiều, trên mặt phá lệ mà xuất hiện “tươi cười”, nhưng khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ… Diễm Quân Ly, tức giận. Đồng thời Thương Viêm cũng hiểu được một sự kiện, BOSS có bệnh huyết áp thấp.
Ánh mắt Diễm Quân Ly âm trầm cứ như vực sâu vô tận, khí tức lãnh liệt xung quanh khiến cho Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng cả người chấn động, toàn thân buộc chặt, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía trước, chờ Diễm Quân Ly phân phó.
Mà Thương Viêm thì thoát khỏi khí phách của BOSS, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diễm Quân Ly, bộ dáng cứ y như cô dâu nhỏ. Nhìn Thương Viêm như vậy, tâm tình Diễm Quân Ly ngược lại cảm thấy tốt hơn không ít.
“Là một người không quen biết, bộ dạng cô ta thực kích động, trên người còn có miệng vết thương. Chắc là học sinh từ nội thành chạy tới. Ngoài thang lầu còn có không ít tang thi, nhưng đã bị cửa rào ngăn trở lại. Bất quá cũng không chống đỡ được bao lâu.”
Trả lời là Lưu Sở Thiên, gã đã sớm thăm dò. Thông qua mắt mèo để biết tình huống bên ngoài, thời điểm mạt thế giáng lâm là thứ tư, cô ta lại đang mặc trên người đồng phục của trường quý tộc, gã đoán là từ nội thành tới.
“Ly thiếu gia.” Đồng tử Lâm Lăng toát ra chút gì đó khác thường, ánh mắt nhìn chằm chằm Diễm Quân Ly mong y chấp nhận ý tứ của anh.
“Đi đi.” Diễm Quân Ly chỉ hơi ngừng một chút, liền phân phó Lâm Lăng đi cứu người nọ về đây. Bất quá, đừng tưởng rằng do Diễm Quân Ly nhân từ, bởi vì ý cười nguy hiểm ngoài miệng Diễm Quân Ly không có chút xu thế biến mất, toàn thân tản mát ra hương vị tàn khốc lạnh người.
“Cám ơn các anh!” Biểu tình của cô gái kia rất là kích động và cảm tạ, cô là cùng bạn học trở về, ở trên lầu một chính là nhà của cô, nhưng không nghĩ tới lại bị nhốt ở tầng trệt. Về phần, những đồng học đã bị cắn chết, cô chỉ có thể cảm thương cho họ mà thôi.
Tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, trên người còn có đồng phục của trường trung học quý tộc XX, tuy rằng nhìn qua có chút bẩn, nhưng hoàn toàn không che lấp được vẻ đẹp bên trong.
Không giống Mạt Lỵ yêu mị, tuy nhiên có loại ngây ngô của tuổi trẻ, quần áo rách bươm khiến cho làn da trắng nõn của cô tăng thêm vẻ gợi cảm.
Mà thời điểm cô nhìn thấy Diễm Quân Ly, trong mắt lóe ra quang mang cùng tự phụ khiến tất cả mọi người ở đây đối với cô ta cảm thấy rất khinh thường. Tiểu cô nương có chút ngượng ngùng, đối với bốn nam nhân cúi đầu cảm tạ, hướng về phía người đàn ông xem ra có vẻ dễ nói chuyện, hé lộ ra xương quai xanh, váy cũng vì vậy mà hơi hơi kéo cao lên.
Nếu người bình thường khác, có lẽ sẽ hiểu ý tứ trong đó. Mạt thế đột nhiên bùng nổ, nữ nhân nhu nhược đối với đàn ông tạo nên cảm giác yêu thương che chở, nhưng ngặt nỗi, ở trước mặt cô ta, chính là bốn người “không bình thường” này.
Tằng Kỳ đối với vẻ ngoài của bản thân rất có lòng tin, cho dù là trước mặt cô là 4 người nam nhân còn đẹp hơn mình, cô cũng không có bất luận cảm giác mình sẽ thất bại.
—-
*Chú thích:
- Đệ khống (khống chế em trai) là quản lý em trai quá mức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.