“Trước tiên cứ như vậy, chú dùng tiền này trả phần còn thiếu cho các chủ hàng, còn cái này, là tiền thù lao của chú.” Thương Viêm cứ như không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của chú Đặng, nhìn xong tờ danh sách thì lấy một xấp tiền trong túi ra, chia làm hai rồi đưa cho ông.
“Không không không!” Chú Đặng có chút kích động, vội vã giữ tay Thương Viêm lại, ý tứ cự tuyệt rõ ràng. Trong tư tưởng của chú Đặng, bởi vì sai lầm của ông mà thiếu chút nữa khiến cho Thương Viêm thiệt thòi lớn, tuy rằng ông có tư tâm, nhưng ông chưa bao giờ có ý nghĩ lừa gạt Thương Viêm. Nói tóm lại, ông vẫn còn là một người chất phác thật thà.
“Chú cứ cầm lấy, cháu rất hài lòng với công việc mà chú làm.” Vẻ mặt Thương Viêm nghiêm túc, hoàn toàn không phải vui đùa. Thật ra, ngoại trừ sự việc socola thì Thương Viêm rất hài lòng với công tác thu mua của chú Đặng.
Giá tiền không chỉ hữu nghị hai ba phần, những thứ cậu muốn đều được mua đầy đủ và đem đến kho hàng mà cậu chỉ định, thậm chí chú Đặng biết cậu muốn mở siêu thị, liền mua các vật nhỏ linh tinh như bút viết, tập vở đến.
Tuy rằng không nhìn đến chất lượng hàng hóa, nhưng nhìn biểu tình của chú Đặng thì cũng biết là không tồi, tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn nhưng có thể nhận ra chú Đặng chính là một người không giấu được lòng dạ.
Nghĩ đến những vật tư, Thương Viêm liền muốn đi xem, vì thế chú Đặng dẫn cậu tới kho hàng, nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-phan-phai-he-thong-mat-the-he-thong-cua-nhan-vat-phan-dien/1340601/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.