Sau khi màn sương lạnh giá từ từ tan đi, cậu Vinh và tiểu đội cậu ấy, cùng những người khác. Mới chậm chạp tiến về phía trước, mọi người không thấy nữ tang thi đâu chỉ thấy một cô gái xa lạ đứng giữa đống hoang tàn. Trên tay cô gái cầm một viên tinh hạch xanh lục tinh xảo, ánh sáng của nó khiến ai nhìn vào cũng mê say muốn có.
Tôi cất thứ được gọi tinh hạch vào túi, nhìn xung quanh tìm vỏ kiếm đã bị tôi vứt chỗ nào không biết. Tôi nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách đó không trong đống đỗ nát của tòa nhà.
"Đây rồi!"
Tôi cười vui sướng khi tìm thấy vỏ kiếm màu đen viền đỏ của mình. Khom người xuống nhặt nó lên, phủi phủi cho hết bụi mới cất lưỡi kiềm vào vỏ.
"Chú ơi! Chú với Dương Ninh Nhi có sao không?"
Tôi gọi ông chú đang ôm lấy Dương Ninh Nhi đứng từ xa, gương mặt còn đang ngơ ngác nhìn tôi. Ông không nghĩ đến lâu ngày không gặp con bé, nó lại mạnh như thế này.
À, chưa nói các bạn biết! Ngoài sư phụ ra, ông chú là người thứ hai biết tôi sở hữu dị năng trước khi mạt thế xảy ra. Chỉ là trong một lần vô tình tôi không kiểm soát được dị năng mà gây ra đỗ nát căn nhà chú đang ở thôi mà
Tôi nhớ lại cái gương mặt ngơ ngác của chú ngày đó cũng như bây giờ. Mắc cười ghê luôn, nhưng vì giữ hình tượng không dám cười lớn.
Tôi đi lại gần chú, quan sát Dương Ninh Nhi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nu-than/3649515/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.