Bên trong xe bây giờ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của Dương Ninh Nhi chỉ đường cho anh Minh Viễn. Cô ấy rất tinh ý chọn những con đường vắng vẻ ít người qua lại, nên hầu như không có người bị nhiễm đột ngột lao ra chặng đầu
xe.
Tôi quan sát xung quanh liền bảo anh Minh Viễn dừng xe trước cửa hàng quần áo nam và nữ ở phía trước.
"Đồ ăn khô em đã lấy đủ cho chúng ta có thể dùng trong khoảng năm sáu ngày. Nhưng cũng không thể mặc một bộ đồ duy nhất được! Nên anh ghé vào tiệm phía trước. Mỗi người một hai bộ gì đó để thay."
Anh Minh Viễn đồng tình với ý kiến của tôi liền cho xe đậu trước cửa tiệm.
"Chị Mạn Nhu và Hinh Nhi ở lại trên xe. Những người còn lại sẽ đi vào trong lấy đồ!"
Tôi mở cửa xe bước xuống, quan sát xung quanh. Cả hai bên đường vắng vẻ không một bóng người, tôi nắm chuôi kiếm bước đi sẵn sàng tư thế chiến đầu bất cứ lúc nào. Bên phải là anh Minh Viễn tay cầm thanh kim loại, bên trái là Dương Ninh Nhi cầm cây rìu. Cả hai người mặt rất căng thẳng mở mắt thật to, cố gắng tập trung vừa di chuyển về phía trước và không quên chú ý hai bên.
Tôi mở cửa, tiếng cửa kêu kót két phá vỡ không gian yên tĩnh. Đánh thức những người bị nhiềm có cái tai cực kỳ thính. Trong tiệm có tổng cộng ba người bị nhiễm, họ đều mặc đồng phục chắc là nhân viên cửa hàng. Chúng tôi chia ra mỗi người xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nu-than/3648804/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.