“Có bao giờ bạn suy nghĩ thế giới mình đang sống sẽ còn tốt đẹp như bây giờ không?”
“Có cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với xã hội không có tình người chưa?”
“Có từng thắc mắc tại sao thế giới này thay đổi một cách đáng sợ như vậy?”
“Tôi sẽ kể cho các bạn nghe cách mà tôi sinh sống trong thế giới hoang tàn đó.”
Hoa Quốc, thành phố Mẫu Đơn.
Học viện Nghệ thuật Hi Lan, năm hai, khoa thiết kế. Bên trong hội trường đông đúc sinh viên, đang có buổi thuyết trình của nữ giáo sư nổi tiếng, cô được mệnh danh là thiên tài kiến trúc sư có một không hai trên thế giới. Gốc cuối hội trường, tôi ngồi đó, trong mắt chứa một tia mê mang. Ánh mắt quan sát xung quanh và dừng lại trên màn hình trắng đang chiếu tài liệu. Nhưng tâm tư bây giờ của tôi đang đặt ở một việc khác. Mấy giây trước, tôi tự mình nhảy xuống vực sâu tử thần. Một giây sau, tôi liền ngồi trong căn phòng có cách bày trí vừa quen thuộc vừa xa lạ.
[Đây không phải là Học Viện Nghệ Thuật Hi Lan, ở Hoa Quốc sao?]
Tôi nhớ không nhằm thì thành phố này đã biến thành một đống hoang tan, không một ai dám đặt chân tới vì độ nguy hiểm của nó.
[Không lẽ mình đang mơ sao!]
Tôi bật cười, tự nhéo mình một cái, cảm giác đau truyền đến đại não.
"Đau...Đau... Vậy là không phải mơ rồi!"
Hành động và lời nói thì thầm của tôi khiến người bạn học ngồi bên cạnh phải tránh xa. Tôi ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nu-than/3647585/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.