Bồ kết trong túi là do tôi hái về từ năm ngoái, dùng dư lại chỉ còn nửa túi. Trong thời thế như hiện giờ, sinh sản công nghiệp cũng thoái hóa theo sự giảm bớt của nhân loại, sinh hoạt cũng giống như thời kỳ trăm năm trước, thói quen dùng bột giặt giặt quần áo như trước kia đã không còn, có thể sử dụng bồ kết để giặt quần áo cũng có thể làm người ta thỏa mãn.
Kỳ thật trước khi tôi tới nơi này cũng chưa gặp qua bồ kết, càng đừng nói là sử dụng, sự tồn tại của thứ này vẫn là tôi nghe được ở chỗ của dì Lý, tôi sinh ra ở thành thị lớn lên cũng ở thành thị, mười bảy năm trước kia giống như một người tàn phế, ngay cả việc nấu cơm cũng không biết, ngoại trừ nội y tôi cũng không tự mình giặt quần áo.
Thời điểm đào vong, dì Lý đã nói cho tôi rất nhiều việc, dì nói lúc dì còn nhỏ trong thôn nhà nào cũng trồng cây bồ kết, trước lạch ngòi cũng trồng vài cây, những cô vợ nhỏ thường giặt quần áo ở lạch ngòi vào sáng sớm mỗi ngày, bẻ gẫy bồ kết xoa nát ở trong quần áo, dùng chày gỗ để gõ, làm vậy có thể giặt quần áo thật sạch sẽ.
Lúc ấy trước khi dì chết, đặc biệt thích nói chuyện cùng người khác, nhưng mà chỉ có tôi nghe dì nói chuyện. Dì nói cho tôi khi còn nhỏ đi đốn củi ở trên núi, chăn trâu ở ngoài ruộng, trâu chạy mất, dì sợ tới mức khóc nấc lên, đuổi theo con trâu chạy hai cái thôn mới bắt được nó.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nam-thu-muoi/4057257/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.