Khá giòn, còn có chút ngọt. Tôi còn chưa ăn hết một miếng lá cải trắng thì quái vật nhỏ đã lung lay giơ nửa bắp cải trắng còn lại muốn đưa cho tôi.
Tôi sửng sốt một chút, nhét miếng bắp cải cuối cùng trong tay vào trong miệng, nói: “… Tự mày ăn đi.”
Nó lại đưa hai lần, bị tôi ấn trở về, sau đó nó lại vui vui vẻ vẻ tiếp tục ôm cải trắng gặm, cái đuôi vẫn luôn vẫy tới vẫy lui ở sau lưng. Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa, ngẩn người nhìn cái đuôi trắng kia. Thứ này hoàn toàn không giống trẻ con bình thường, quá thông minh, rốt cuộc đây là cái thứ gì? Nước trong nồi lớn nấu rễ dại sôi trào, phát ra âm thanh bong bóng khí vỡ tan, mùi vị chua xót tràn ngập toàn bộ phòng bếp. Tôi đứng dậy mở nắp nồi lên nhìn thoáng qua, quấy một chút, vùi đống lửa bằng tro trước bếp. Nước nấu ra có hai chén, tôi dùng muỗng sắt múc một chén bưng tới bên cạnh quái vật nhỏ.
Một búp cải trắng sắp bị nó gặm xong rồi, nhưng bụng nhìn có vẻ vẫn xẹp lép như vậy. Ngâm chén nước rễ dại nóng hổi vào trong nước, rất nhanh thì đã nguội đi, vừa lúc quái vật nhỏ ăn xong hết cả bắp cải trắng rồi, tôi xách nó lên, bưng chén tới bên miệng nó.
Nhìn bộ dạng hiện tại của nó, có lẽ đã không cần uống nước rễ dại này, nhưng là tôi cũng đào rồi, không uống thì quá lãng phí.
“Uống.”
Quái vật nhỏ đột nhiên bị tôi xách lên, co móng vuốt nhìn tôi.
Tôi nhìn nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nam-thu-muoi/4057255/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.