Gạo không nhiều lắm, nhưng là bột mì còn rất nhiều, tôi chuẩn bị ăn một chút mì.
Tay nghề nấu cơm của tôi không được tốt lắm, dù sao trước mạt thế tôi mới là một học sinh trung học vị thành niên 17 tuổi, trên cơ bản ngoại trừ đọc sách thì cái gì cũng không biết, rất nhiều kỹ năng sinh hoạt đều là học được từ mười năm mạt thế này. Có ăn là được, loại tật xấu kén ăn này mặc kệ là ai thì đói mấy tháng cũng sẽ không còn nữa.
Thịt chuột tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, mì quay cuồng trong nồi cũng chín, vớt mì lên đặt trong chậu canh, thêm thịt chuột, chính là một bữa cơm chiều vô cùng tốt.
Tôi ăn no, mới lại lần nữa tự hỏi vấn đề của quái vật nhỏ.
Giết hay không giết bây giờ? Ở bên ngoài ngồi tới nửa đêm trên người rơi đầy sương sớm, tôi rốt cuộc lại lần nữa cầm lấy dao chẻ củi của mình, từng bước đi về phía căn phòng nhốt quái vật nhỏ kia.
Tôi vẫn phải giết nó.
Trong phòng rất tối, tôi đốt một cây nến, cầm theo dao chẻ củi, dùng chân đẩy ra cánh cửa nhốt quái vật nhỏ kia.
Nó lại lăn xuống đất, vẫn nằm không nhúc nhích ở đó, giống như đã chết. Tôi đi qua đi nhỏ dầu nến lên bàn, cố định ngọn nến, mới ngồi xổm xuống lật xem quái vật nhỏ kia.
Tôi lật nó lại, nó cũng không nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt.
Chết thật? Tôi dùng tay sờ lên ngực nó một chút, sau đó trầm mặc.
Quái vật nhỏ không có hô hấp, cơ thể cũng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nam-thu-muoi/4057246/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.