Tiểu Tâm nghe tới đồ ăn hai mắt liền phát sáng. Nhưng món ba ba vừa nói tới nhóc chưa từng ăn qua.
_ Lẩu chó ăn có ngon không ba ba?
Ngôn Tranh không chút do dự nói.
_ Ngon.
Chú chó trên tay như cảm nhận được có người có ác ý đối với mình . Nó lập tức ngậm chặt mõm, an tĩnh hẳn. Đuôi cụp lại che đít, thân chó ủ rũ mặc cho người khác an bài.
_ Ta sẽ ngoan mà!
Những lời tự thuật trong lòng của chó nghe thật não lòng.
Tiểu Tâm nghe ba ba nói ngon theo bản năng liếm liếm khoé miệng. Ba ba nói ngon thì nhất định sẽ ngon. Thế nhưng khi nhóc nhìn thấy chó con nhỏ bé ủ rũ trên tay ba ba. Nhóc lại thấy thương thương.
_ Ba ba! Nó còn nhỏ quá. Chúng ta nuôi nó lớn lên trước có được không?
Ngôn Tranh đang tưởng tượng tới một nồi lẩu tràn ngập mùi thơm. Bên trong đều là thịt chó đã chín mềm, cục nào cục nấy vừa miệng. Bên cạnh còn có thêm món dồi chó đã nướng sẵn.
Thêm một chén rượu, ăn miếng dồi chó. Mỹ vị a mỹ vị. Hắn khó khăn nuốt nước bọt đang ứa ra trong khoang miệng.Nghe con trai nói nuôi lớn chó con trước đã thì hắn không khỏi bật bật cười.
_ Được! Chúng ta cứ nuôi nó lớn trước.
Vậy tức là sau này nó lớn rồi hai cha con bọn họ vẫn sẽ thịt nó sao? Tiểu cẩu âm thầm ăng ẳng một cách thương tâm. Nó không nên đi theo hai cha con bọn họ. Nó hối hận a~!
Ngôn Tranh híp mắt nhìn chú chó khi nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-luom-bao-bao-va-tinh-yeu/1484678/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.