Giờ chạy đi ăn gì ta, đi ăn lẩu đi.
"Đang ung dung trên trời
Đạp mây xanh hôm nay xuống chơi
Em hôm nay hơi buồn
Thấy anh tự nhiên thảnh thơi
Anh đang cô đơn
Thì bàn tay đâu đưa đây
Thôi coi như cho qua năm sau
Đám cưới liền tay.."
"Nha tới nơi rồi, vô ăn thôi" Doanh gửi xe xong chạy vào quán, nhìn xung quanh một vòng thì đi thẳng vào một góc khuất ngồi.
"Quý khách cần dùng gì ạ"
"Lấy em một phần lẩu tokbokki cho hai người." "Quý khách xin đợi một chút ạ, món sẽ được đưa lên ngay."
Doanh gật đầu rồi nhìn ngoài cửa, bỗng một dáng người lướt qua làm cô chú ý, cô nhíu mi định nhìn kĩ hơn thì người đó đã đi mất.
Doanh lầm bầm: "Chắc không trùng hợp tới vậy đâu ha, nhỏ đó không chừng đang vừa uống rượu vừa tán tỉnh anh đẹp trại nào đó rồi"
* * *
Giờ đang rảnh chắc kím cái gì đó làm mới được. Mạt thế chắc cần một chiếc xe để đi, vậy thì đi mua xe rồi cải tạo đi. Không được, đi thì mệt lắm kêu người mua đi. Về nhà ngủ thôi nào.
Một kho hàng nào đó ngoài ngoại ô. Một cô gái bước nhanh đi vào. "Vi gán nhịn chút nhé, để chị lấy viên đạn ra." Nói rồi cô gái đó nhanh chóng đặt những dụng cụ cần thiết để phẫu thuật. Phía trước cô là cô gái tên Vi đang nằm trên chiếc giường, phần vai phải thì đã thấm đẫm máu.
Vi cố cười: "Em không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-luoi-bieng/2909384/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.