Diệp Thần dựa vào vách tường, tinh thần lực phóng ra khắp bệnh viện, rất nhanh đã tìm được một bóng người ngay tại một góc hành lang trong khu nằm viện, ánh mắt lạnh lên, nói: “Dung Tuyên, theo tôi một chút!”
“Nghe vậy, những người khác kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thần.”
Diệp Thần không lên tiếng giải thích, động tác lưu loát đi về hướng vừa tìm được.
“Chúng ta có thể sẽ gặp phải người quen.” Thấy rõ người đang ẩn nấp ở hành lang, ngữ khí Diệp Thần âm lãnh, Trần Sâm, thật sự là thiên đường có cửa thì không đi, địa ngục không đường lại xông vào.
Chỉ thấy, Trần Sâm đang dựa vào cầu thang, một tay ôm cổ, ánh mắt oán độc, cầm thông tấn không ngừng bấm một dãy số, thần thái lộ ra lo âu, miệng vết thương trên cổ rất sâu, trong thời gian ngắn căn bản không có biện pháp ngừng chảy máu, Trần Sâm nóng nảy!
“Trần Sâm, thật là đã lâu không gặp!” Diệp Thần lãnh đạm nói.
Diệp Cẩn trực tiếp ra tay, đánh rơi súng sinh hóa trên tay Trần Sâm, một phen bắt lấy hắn, “Chậc chậc, thật là tàn nhẫn!” Nhìn vết thương trên cổ Trần Sâm, rất nguy hiểm, chỉ cần dùng sức chút nữa, là có thể cắt đứt động mạch chủ.
“Diệp Thần!” mày Trần Sâm nhíu lại, nhất thời hiện lên chút bất ngờ. Hiển nhiên không dự đoán được lại gặp Diệp Thần ở đây, nhớ đến cảm tình của Diệp Thần đối với hắn, khẩn trương trong lòng lại thả lỏng vài phần.
“Như thế nào, thực kinh ngạc? Anh sao lại không ở cùng Hứa Kham? Hay là đã bị hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-lat-van-nam-xung-nghich-tap-ky/4579695/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.