“Khụ khụ, theo lão phu thấy quân đoàn số 4 xông pha tuyến đầu vẫn nên mỗi người xứng một bộ giáp mới đúng.” Một lão già tóc hoa mai, vẻ mặt còn hết sức ảnh khí đang dương giọng nói.
Trong phòng họp lớn toạ lạc ở khu trung tâm căn cứ, một đám người đại lão ngồi lại với nhau thảo luận. Ai trong họ đều là những người tiếng tăm rất lớn đại nhân vật, một hiệu lệnh đi xuống đều có thể run tam run cái loại này.
“Ngươi hay lắm lão Tần. Ta quân đoàn số 7 vẫn là đội thu thập vật tư đâu, ta thấy dân dĩ thực vi thiên, phải nên tăng cường phòng ngự cho quân đoàn số 7 tốt nhất.” Một lão già khác hết sức sung sức mà nhảy lên phản đối nói.
Vị tần lão kia chưa kịp nói gì thì một nam trung niên đứng lên nói.
“Theo tôi thấy đội quân phòng vệ mới cần giáp phòng ngự, nếu như căn cư lại bị tập kích hay có tang thi công thành thì chúng ta cần phải bảo vệ cư dân trong thành một cách tốt nhất vậy nên phòng ngư trong căn cứ vẫn là trọng trung chi trọng.”
Giọng nói hùng hồn khẩn thiết trang nghiêm làm cho mọi người chăm chú lắng nghe, thế nhưng mấy lão ngoan đồng này cuộc đời này trường hợp gì chưa trải qua quá, vài ba câu nói hùng hồn này cũng đã nghe đến lỗ tai khởi kén, dăm ba câu nói này bọn họ bối thư diễn thuyết không biết bao nhiêu lần.
Mỗi người họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn sàn nhà, ách không, là mũi nhìn tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-khong-thuc-tinh-di-nang-ta-van-la-dai-lao/3544337/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.