“Khụ Khụ Khụ”
Thiên Dương định mắng tên sắc lang này một đốn nhưng cơ thể lại không cấp lực, khiến cậu bị ho khan sặc sụa.
Tần Minh không khỏi lo lắng mà đưa tay ra phía sau lưng Thiên Dương vỗ vỗ, sau đó nhanh chóng rót cho cậu ly nước lọc.
“Ực ực” Thiên Dương không hề mang hình tượng của mình mà nỗ lực uống mấy ngụm nước lớn, rồi mới thở phào một cái nhẹ nhõm.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa từ phía ngoài vang lên, thì ra đó là Vân Khải đang dùng tay gõ nhẹ vào kính cửa sổ.
Tần Minh và Thiên Dương lúc này điều chỉnh một chút tử thế rồi nhanh chóng mở cửa xe ra. Vẻ mặt cả hai đều rất bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì sảy ra.
[Ách nếu không tính ngoại trừ trên môi của Tần Minh còn dư lại vết đỏ bị gặm cắn đầy ái muội mà nói thì quả thật cả hai không hề có chuyện gì màu hồng phấn.
Vân Khải dường như cố tình không dám nhìn thẳng vào mặt thiếu tướng nhà mình để tránh không khỏi cười đến độ lên tiếng.
“Khụ khụ” Thanh thanh giọng Văn Khải nói:
“Báo cáo thiếu tướng, mọi thứ đã được giải quyết xong, trong đó có hai tên đồng lỏa đã tẩu thoát, nhưng cũng không phải là nhân vật quan trọng cho lắm.”
Tần Minh nghe báo cáo vẽ mặt trâm tư một hồi, rồi sau đó ra quyết định không phái người truy đuổi, mà chỉ ra lệnh di chuyển đến một nơi khác nghĩ ngơi tạm và chỉnh chu lại đội hình để ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-khong-thuc-tinh-di-nang-ta-van-la-dai-lao/3514839/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.