Thiên Dương suy ngẫm lúc thì Thanh Quang đã nhanh chống dọn đồ đạc của mình lại một góc rồi có ý định ôm vậy mà ngủ.
Thiên Dương nhìn tư thế cảnh giác đó lại nhìn lại mình thảnh thơi nằm hơi có chút chột dạ mà nói: “Chia ra sao?”
Thanh Quang mắt chớp chớp mà nhìn Thiên Dương. Một lúc sau cậu như đã nghĩ xong điều gì mà phát ra một tiếng “Ân” nhỏ nhỏ mà nếu không phải không gian hết sức im lặng và chỉ có hai người họ thì Thiên Dương có lẽ cũng không thể nghe được.
Như đã hoàn thành thỏa thuận cả hai phân chia nhau canh gác để ngủ Thiên Dương canh buổi đầu Thanh Quang thủ buổi sau.
Ánh sáng qua khe cửa nhỏ Thiên Dương có chút đói bụng mà tĩnh dậy, lấy tay xoa bụng đói rồi mò tìm trong bao còn vài củ khoai cậu không khỏi ảo não mà nghĩ tại sao hôm qua không nấu luôn nó để bây giờ nhìn củ khoai ngạnh ngạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ mà nhận mệnh đi kiếm củi.
Thiên Dương mặt ủ mày ê đi xuống lầu thì thấy lửa đã được thiêu liền vui vẻ mặt dày tới cọ lửa nướng nướng khoai, lần này cậu quyết định nướng hết nó để đảm bảo lần sau ăn không cần phải tạo củi lửa giảm bớt thời gian.
Thanh Quang thấy mặt dày người nào đó không nói gì mà tiếp tục nướng lấy phần mình khoai.
Ăn sáng xong cả hai ra ngoài hái khoảng 4 trái quả nước quay lại dầp đám lửa thì tiếng xe lại tiếp tục phát ra từ phía xa xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-khong-thuc-tinh-di-nang-ta-van-la-dai-lao/3508889/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.