Nhân viên trong cửa tiệm nhanh chóng đến giữ gìn trật tự.
Phụ huynh mấy hùng hài tử thấy vậy liền nhanh chóng dắc tổ tông nhà mình đi.
Còn ở lại nháo người?
Thật sự không có một ai.
Lý do sao? Đơn nhiên không phải ai cũng là não tàn pháo hôi nhảy ra nhiều chuyện rồi.
Nói dỡn không thấy đây là cửa tiệm lớn nhất ở đây sao?
Không thấy ở đây đều là đại lão đi mua đồ sao?
Quan trọng hơn nữa là không thấy mấy dị năng giả làm bảo vệ đầu kia, súng lên nòng sao?
Bọn họ lăn lê bò lếch trong mạt thế này sống không dễ, bớt một chuyện là giảm bớt một kẻ thù.
Nhanh chân đem mấy hùng hài tử này đi tính tiền rồi bước ra khỏi tiệm không chút do dự.
Thiên Dương vẫn đang chú tâm đến hai cha con nhà Thiên An.
Cậu nhớ mang máng không lầm ấn tượng về Thiên An đó là một thanh niên thấp bé ốm yếu, nhút nhát sợ sệt.
“Có lẽ sai đi” Thiên Dương lẩm bẩm nói rồi sực nhớ lại hình dáng lãnh khóc của Thiên An lúc cậu dùng màng bảo vệ bước ra gần chỗ tang thi đôi.
Có lẽ đó là người đã từng tè ra quần, cũng là người lãnh khóc mà chiến đấu với tang thi, hay dùng màng bảo vệ cứu đám người họ.
Cũng có lẽ cậu là người quyết đoán, lạnh nhạt và cô độc khi rẻ xe đi hướng khác không chút do dự hay đòi hỏi thêm thù lao gì.
Tần Minh nghe thấy cậu lẫm bẩm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-khong-thuc-tinh-di-nang-ta-van-la-dai-lao/3437153/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.