Mặc dù không thức tĩnh dị năng nào nhưng Thiên Dương vẫn không ngần ngại nhắc đến điều này. Người ta nói vận khí chính là một loại thực lực nhưng đối với cậu nếu không có may mắn thức tĩnh dị năng thì cậu vẫn có thể bằng vào nổ lực của mình mà làm được.
- --
Một tháng sau, khu nghiên cứu.
"Tiểu Dương à..." Một câu nói ngập ngừng của bác tiến sĩ như muốn khuyên cậu nhưng lại không biết nói tiếp câu gì cánh tay của Vương tiến sĩ nhăn nheo cứ dơ lên rồi lại dừng lại giữa không trung.
Bên trong căn phòng trắng tinh và lạnh lẽo hiện lên bầu không khí căn thẳng và áp lực không thôi, một số người lo lắng mà nhìn dáng vẽ tiều tụy của Thiên Dương lúc này.
Hơn một tháng đã trôi qua. Mỗi ngày đều có hàng ngàn người chết và tử vong, mặc dù chỉ mới bắt đầu mạt thế, đồ ăn và nhu yếu phẩm vẫn chưa thực sự hết sức thiếu thốn, nhưng ngày càng có nhiều người bi lây nhiễm biến thành tang thi hơn, khủng hoảng ngày một lan rộng, nhân tính càng thêm văn vẹo, cuộc sống lại thêm khó khăn.
Người chết và người trú nạn bơ vơ ở mọi nơi, chỉ vỏn vẹn trong căn cứ này đã có vô vàn người sinh sống và cư trú.
Dù lần trước bọn họ có gặp qua thảm họa chết người và nhìn thấy đồng bạn bị lây nhiễm cũng không cảm thấy bất lực như bây giờ. Trước kia bọn họ còn có căn cứ làm nơi trú ẩn nhưng bây giờ ngay cả trong căn cứ ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-khong-thuc-tinh-di-nang-ta-van-la-dai-lao/3437144/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.