Chương trước
Chương sau
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu vào mặt của đám người. Bọ họ ăn vội lót lót dạ rồi nhanh chóng sửa soạn đi ra ngoài. Một tên nhân viên phục vụ run run rẩy rẩy hé mở cánh cửa ra nhìn ra phía ngoài, rồi lại thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Thì ra không có thứ gì ở phía bên ngoài, hắn liền hết sức mừng thầm. Khi bọ họ đến được tầng thứ 5 thì lại chạm mặt với nhóm người của Khương đại tiểu thư.

Khương Ngọc Nhi bất ngờ khi nhận thấy tổ hợp vừa đấu nhau túi bụi ngày hôm qua lại đi cùng nhau xuống lầu. Chỉ thấy hai đám người kia đều kiêng kỵ nhau nhưng lại giữ một khoảng cách không xa không gần như là ngầm hiểu với nhau không ai đụng ai mà tiếp tục đi về phía mình. Sau một hồi thảo luận nhát trí cả ba người quyết định gộp lại với nhau cùng nhau đi ra ngoài.

Càng đi xuống mọi người càng kinh ngạc, khi thấy không có bóng dáng tang thi nào, chỉ rải rác có vài con tang thi ở phía xa xa trên đường, cứ như ngày hôm qua địa ngục sảy ra với bọ họ cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

"Mọi người có thấy dường như có điều gì kỳ lạ sảy ra không?" Thiên Dương nghi hoặc nói.

Hoắc Đình Phàm: "Dường như chúng ta gặp rất ít tang thi"

Tần Minh: "Đúng vậy, ngày hôm qua dù chúng ta đã tiêu diệt được một lượng lớn tang thi nhưng không có nghĩa là toàn bộ tang thi trong toàn lầu này đều biến mất không thấy đâu. Kỳ lạ hơn chính là khi chúng ta nhìn ra phía ngoài cửa kính, lại thấy có rất nhiều tang thi du tẩu dù nó không có mạnh linh hoạt hơn lúc tối nhưng nó không có nghĩa là hoàn toàn trống rỗng chỉ còn lác đác vài con tang thi như vậy."

''Tang thi có khi nào bị thứ gì thu hút đi không?" Vân Khải hỏi đạo.

"Cũng có thể là do ban ngày khác ban đêm chăng, dường như ánh sáng ảnh hưởng tới tốc độ của bọn chúng" Khương Ngọc Nhi suy đoán nói.

"Lão tử mặc bọn chúng như thế nào, tới thì giết, tiện thể lấy lấy tinh thạch thôi, các ngươi cứ đoán đoán làm gì cứ đi ra thử là biết chứ gì". Đại hổ không qua tâm mà khoát khoát tay, nghĩa hùng khí tráng mà nói.

Một đám người vô ngữ nhìn người nào đó chen miệng vào, [không phải nói là tách ra nhau đi với khoảng cách an toàn sao?, bọn ta nói chuyện ngươi nghe lén thì thôi đi, tú cái gì tú a] một đám đồng loạt nghĩ không biết thánh này lấy đâu ra tự tin nói vậy.



Ngay cả phía người bên phía Vương đại ca cũng hết sức ngại ngùng muốn ly ra xa tên Đại Hổ này một chút như đang nói: [Não tàn này không phải phe bọn họ thật sự]"

"Vậy chúng ta có đi ra ngoài bây giờ không" Vân Khải hỏi.

Lúc này đám người đã xuống được tầng 2 và đang chuẩn bị lên kế hoạch đi xuống tầng hầm lấy xe.

Ở Trên lầu nhờ tinh thần lực thông qua bọn tiểu đệ tang thi truyền lời nghe thấy bọ họ trò chuyện Nguyên Vân Ngọc, tay nhúc nhích như muốn nói: [Các ngươi thông thả vậy là nhờ ai nha, nhanh lẹ ra khỏi nơi này để ta còn lên kế hoạch thu thập tiểu đệ a. Một đám được tiện nghi rồi còn đòi khoe mẻ đúng không?]

Để cho bọn họ hết phải suy nghĩ khi nào đi hay ở lại, cũng như cho họ được toại nguyện. Nguyên Vân Ngọc đã giải thoát khống chế của đám tang thi mấy lầu dưới để bọn họ nhanh chân đi lẹ khỏi nơi này, mắt không thấy tâm không phiền, cậu lại ngã mình trên giường tổng thống, vừa nằm vừa hấp thu năng lượng từ tinh hạch mà bọ tiểu đệ đưa cho miệng thì nói: "Mệt mỏi hủy diệt đi". Đúng là kinh điển lời thoại vai ác boss mà. Bây giờ cậu mới hơi tự luyến một chút cười cười rồi mỹ mỹ đi tu luyện.

Lúc này Quý Ngũ đang kéo tay áo Đại Hổ mà khuyên bảo nói: "Tay cậu đang bị thương đừng có mạnh miệng nửa, nói không chừng chúng ta lại gặp phải tang thi vây quanh thì sao!"

Nói vừa dứt lời bỗng tang thi ở đâu lao ra, ồ ạt tiến lại gần, gầm rú kêu đồng bọn vây quanh bọn họ tới gần.

Một đám người lúc nảy đang lắng tai nghe Đại Hổ bị giáo huấn đều nghẹ họng trăn trối mà nhìn miệng quạ đen phiên bản 4.0 vừa dứt lời là ứng kiệm.

Giờ thì hảo rồi! một đám vắt chân lên cổ, lấy hết sức bú sửa mẹ chạy thật nhanh đi xuống hầm xe không chút do dự. Đang lúc hỗn loạn bà lao công vì chân khớp không nhanh nhẹn bị lược lại phía sau, thấy vậy ánh mắt bà liền lóe lên tia ngoan độc dơ tay kéo gần nhất dê thế tội thay Thiên An để làm đệm lưng ngán chân tang thi giúp mình. Đó chính là cậu thanh niên phục vụ bếp tiểu ra quần lúc trước.

Mắt thấy cậu té ngã còn có sức lực đứng lên, không biết có phải sợ cậu có thể chạy nhanh lên nữa không?, hay sợ bị báo thù, mà bà ta liền ngoan độc đạp vào chân của cậu, khiến cậu bị đau không đứng lên được rồi bà chạy lên thật nhanh để lại tiếng la đau đớn của cậu phụ bếp gầy yếu.



Vì ở phía sau cùng và đám người đều chạy hết sức hỗn loại, hòa cùng với tiếng hét ầm ỷ của tang thi và mọi người, nên dường như không ai chú ý đến cậu. Bà lão cũng đã nhanh chân chạy thoát khỏi đám tang thi, chạy về phía đám người như không có gì khác sảy ra.

Đến gần phía để xe đám người đã lên được xe, nổ máy, chạy đi thế nhưng âm thanh ồn ào lúc nảy đã thu hút được quá nhiều tang thi, bên phía người đám họ có người bị cào trúng và vết thương đã biến đen, cũng như có người đã cảm nhiễm thành tang thi, dù đã lên xe nhưng có một số người lại bị cào trúng lây nhiễm, khiến việc thoát đi lại cang trở nên khó khăn.

Đặc biệt không hiểu sao bọn họ khởi máy động máy không lên, dường như tất cả các bánh xe đều bị lũng lỗ. Lúc này xuất hiện một con tang thi vừa nhảy từ ngoài đường vào trong hầm không lâu đang thao túng những phiến kim loại đánh về phía xe đám người.

"Nhìn kìa, đó giống như có tang thi có thể sử dụng dị năng." Một người hoảng hốt nói.

"Là kim hệ dị năng" Phía bọ đã có người nhận ra dị năng của con tang thi này và hiện tại toàn bộ bánh xe bọn họ ngồi đã bị lủng lốp, hoặc hư hao không thể chạy được, lúc này bọn họ biết nếu muốn thoát khỏi nơi này thì nhất thiết phải giết được con tang thi này. Thế nhưng xung quanh cũng không phải chỉ có mình nó mà còn có rất nhiều con tang thi khác ở phía ngoài đang ùn ạt lao vào trong.

Nguyên Vân Ngọc không hề biết rằng trong lúc cậu đang tu luyện thì đám người Thiên Dương bọn họ vẫn chưa thoát ra được mà là bị vây quanh bởi đám tang thi từ phía ngoài ồ ạt vào.

Lúc này đám người ai cũng thi triển dị năng của mình, Vân Khải tung ra băng chùy tấn công, Vương Khang thì dây đằng bó trụ. Tần minh dùng lưỡi dao gió, Hoắc thiếu thì liên tục dời nhưng chiếc xe nện lên đầu của tang thi. Khương đại tiểu thư thì dùng roi nước. Ngay cả không có dị năng Thiên Dương cũng lấy đâu ra súng laze đặc chế tấn công.

Mới vài phút đầu thì không sao, nhưng càng về sau đám người lại cảm thấy thân mình bủn rủn, dị năng bị cạn kiệt dần, họ đành lấy thanh gậy và súng ra chống đỡ rồi tụ lại với nhau. Mắt thấy xung quanh bu lại càng nhiều tang thi hơn, số người bị lây nhiễm, và bị thương ngày càng nhiều, ở mọi phương hướng lại đều bị vây quanh khó thể thoát đi, khiến họ thêm tuyệt vọng. Quả nhiên dù có mạnh mẽ đến đâu trong tương lai thì bây giờ bọn họ cũng chỉ vừa thức tỉnh dị năng không lâu lại bị đàn áp về số lượng khiến họ khó thể vùng vẩy và chạy thoát.

"Cẩn thận" Tần minh hét lên nhắc nhở nhưng đã không kịp. Thiên Dương lúc này cũng bị cào trúng chảy máu, máu tươi nhỏ giọt xuống sàn cậu ôm lấy ta cố sức gắng gượng dơ tay bắn ra tia laze hạ ngục tang thi ở gần phía mình rồi lại hết sức đau đớn mà lại nhăn mày. Đám người bọn họ lại nhanh chống tụ lại thành vòng tròn sát lại gần nhau hơn nữa mà cố gắng chống cự.

=== Hết Chương===
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.