Trước đó ba người vẫn tương đối xa cách, ngay cả quan hệ giữa hai chị em nhà họ Đồng cũng không thân thiết lắm. Từ vùng ngoại thành tiến vào nội thành, mấy người bọn họ chọn con đường không phải cao tốc, cũng không phải đường lớn mà chỉ là một con đường nhỏ ít người tương đối hẻo lánh. Trên đường thi thoảng gặp phải mấy con zombie đều bị Vân Trạch Hạo dùng một thanh kiếm vàng nhỏ giải quyết. Đồng Ngải Linh cũng mặc kệ để anh ta tự tăng cường dị năng của mình. Có điều phần lớn những con zombie này đều là zombie loại nhỏ yếu ớt, đi lang thang đến từ những thôn xóm lân cận. Cũng không có tinh hạch zombie. Được nửa đường thì Tráng Tráng tỉnh lại, thân thể của nó lớn hơn trước một chút, cũng chỉ là một chút xíu thôi. Nếu không so sánh kỹ thì không thể nào nhận ra được. Nhìn nó như vậy thì chỉ sợ cũng không có thay đổi gì lớn đi? Không gian cũng không rộng thêm, tên nhóc này vừa tỉnh lại cũng chỉ biết ăn, Đồng Ngải Linh không muốn nói chuyện với nó. "Chủ nhân! Con zombie bên trái đằng trước kia có tinh hạch!" Chạy đến một ngã ba, trong tinh thần hải của Đồng Ngải Linh truyền đến tiếng kêu đầy kích động của Tráng Tráng. "Sao em biết?" Đồng Ngải Linh cảm thấy kỳ quái, nhóc này trước đây không phải cái gì cũng không biết sao? "Người ta ăn hết viên tinh hạch kia, trưởng thành, có thêm nhiều kỹ năng độc nhất rồi!" Trên mặt Tráng Tráng đầy đắc chí, ngẩng cao cằm, cái đuôi nhỏ kiêu ngạo đong đưa. "Sau này zombie nào có tinh hạch, zombie nào không có, người ta liếc mắt một cái là biết ngay, như vậy chủ nhân có thể bớt được rất nhiều việc nha!" "Coi như em không làm lãng phí viên tinh hạch kia..." Đồng Ngải Linh nghe vậy, còn cảm thấy kỹ năng này cũng được, có còn hơn không. Cho dù có tinh hạch hay không, thấy zombie cô cũng muốn giết chết, ít nhất thì cũng không cần một đám đầu óc như zombie. "Chủ nhân... nhanh lên nhanh lên! Thử xem kỹ năng mới của Tráng Tráng đi!" Tráng Tráng không biết trong lòng Đồng Ngải Linh vẫn còn một chút ghét bỏ nó, vẫn nhiệt tình thúc giục Đồng Ngải Linh. Lúc này, con đường phía trước đã bị phá hỏng hết, ba người chỉ có thể xuống xe đi bộ. Đồng Ngải Linh hơi bực bội, cô cố ý chọn con đường vắng vẻ như vậy là vì sợ đường lớn đã bị ngăn lại. Như vậy bọn họ sẽ không bỏ xe, nếu bỏ xe thì xe rất dễ bị người khác cướp mất. Nhưng cô thật sự rất thích chiếc xe này đó! "Ngải Ni, em ở lại trông xe đi, nhân tiện luyện tập đánh zombie một chút." Ba người vừa xuống xe, Đồng Ngải Linh liền đưa ra quyết định. "Hả? Nhưng em chưa từng giết zombie..." Đồng Ngải Ni nghe vậy liền sợ hãi, cậu ở trong xe nhìn thấy Vân Trạch Hạo giết zombie lại cảm thấy rất thoải mái. Lúc trước chị nói tận thế đã đến, cậu chỉ coi như là trò chơi đánh quái thăng cấp. Đợi đến lúc thật sự phải đối mặt với mấy con quái vật kia thì cậu suýt chút nữa chỉ muốn nôn ra. Lại còn bị xách đi chém giết! Hơn nữa còn ở khoảng cách gần. Lá gan của cậu rất nhỏ đó!! Cậu rất phiền muộn, tại sao cậu lại thức tỉnh dị năng sức mạnh chứ? Loại pháp sư hệ tầm xa như anh Vân không được sao? Sao lại giày vò cái mạng nhỏ của cậu như vậy hả? "Chưa từng ăn thịt heo thì không thấy heo chạy à? Bớt để chị giày vò khốn khổ ở đây đi, em là đàn ông đấy! Nếu mà sợ thì sau này học Giang Y Nhu, trốn trong nhà xem tivi đi." Đồng Ngải Linh nói câu đầu tiên đã khiến cho Đồng Ngải Ni nghẹn không phản bác được, hết cách rồi, sau này cô nhất định phải để cho em trai một mình đảm đương một phía. Cô không thể lúc nào cũng bảo vệ nó mà không mắc sai lầm nào được. Nó nhất định phải có năng lực bảo vệ chính mình. "Em còn lâu mới hèn hạ như Giang Y Nhu kia! Rõ ràng là có dị năng mà còn trốn ở trong nhà, chờ người khác cho ăn cho uống!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]