"Được chưa, tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây, các người tự tìm chỗ ngủ đi." Đồng Ngải Linh không muốn ở lại xem hai mẹ con Giang Vũ Hiên diễn kịch, dứt khoát về phòng nghỉ ngơi. Nháy mắt với Vân Trạch Hạo một cái, cô bước chân rời đi. Vân Trạch Hạo đi theo cô, đến một chỗ không có ai mới mở miệng nói: "Hay là ngày mai tôi ra ngoài tìm vật tư nhé." Đồng Ngải Linh lại chỉ nhìn anh, đột nhiên nói sang chuyện khác: "Xe của anh đâu? Chiếc bọc thép ấy." Dường như cô đã chắc chắn Vân Trạch Hạo sẽ chế tạo chiếc xe kia. "Chiếc xe đó không ở đây, nó vẫn đang ở tiệm sửa xe của tôi..." Vân Trạch Hạo vẫn thấy hơi xấu hổ khi nghe Đồng Ngải Linh nhắc đến chiếc xe này. Chuyện này cũng hợp lý thôi, vốn dĩ xe của Vân Trạch Hạo cũng không phải ngày một ngày hai đã chế tạo ra được. Hơn nữa, mang loại xe đó đến nơi như này, trừ khi đã lên kế hoạch trước như cô, không thì Vân Trạch Hạo chẳng có lý do gì mà lái xe đấy đến đây cả. "Vậy ngày mai chúng ta đi lấy xe, lấy được rồi thì anh có thể đến thủ đô." Đồng Ngải Linh đã suy tính kỹ rồi, cô không muốn để Vân Trạch Hạo lại bên mình, với năng lực của cô thì chỉ có thể lo cho gia đình mình, đó là cực hạn. Vân Trạch Hạo có dị năng, đến những nơi khác sẽ có tương lai tốt hơn, ở lại nơi nhỏ bé như thành phố này có khi còn làm liên luỵ đến anh ta. Hai mẹ con họ Giang cũng không vô dụng như vẻ bề ngoài. "Mọi người định đến thủ đô sao?" Vân Trạch Hạo lại không nghĩ như Đồng Ngải Linh, anh còn tưởng rằng mình và gia đình Đồng Ngải Linh đã là người trên cùng thuyền. Sau này bọn họ sẽ hành động cùng nhau, cho nên lúc Đồng Ngải Linh nói anh có thể đến thủ đô, anh đã hiểu lầm. "Bọn tôi không đi, tôi, cha tôi và em trai tôi sẽ ở lại thành phố B." "Vậy..." Vân Trạch Hạo lập tức hiểu ra, Đồng Ngải Linh muốn anh ta rời khỏi đây. Nói cũng phải, cô và anh ta trước tận thế đã không có bất cứ quan hệ gì rồi, đến bây giờ thì càng không quen biết. Ban đầu anh còn tưởng rằng ít nhất Đồng Ngải Linh sẽ nể tình hai người từng làm ăn với nhau mà để anh ở lại. Vừa rồi anh ta cũng thấy Giang Y Nhu là dị năng giả, đã có dị năng, đối phó với tang thi cứ như bổ dưa vậy. Mà Đồng Ngải Linh vẫn không sợ Giang Y Nhu, mở miệng ra đã nói muốn giết chết cô ta. Anh không nghĩ rằng Đồng Ngải Linh là một người ăn nói bừa bãi, cô nói vậy thì chắc chắn là cô có khả năng đó. Cô có năng lực như vậy thì đơn giản là không cần anh bảo vệ, nhưng anh ta không phải là một người sẽ dễ dàng bỏ cuộc. Anh muốn ở lại bên cạnh cô, tăng cường thực lực của mình, để đến khi bản thân có thể bảo vệ được cô thì đến lúc đó anh sẽ tiếp tục theo đuổi cô. Chỉ là nếu như Đồng Ngải Linh không muốn liên luỵ đến anh... "Tôi sẽ đi..." "Anh không cần suy nghĩ nhiều đâu, tôi đề cử anh đi thủ đô bởi vì ở đó anh sẽ phát triển tốt hơn, anh cũng là dị năng giả, dị năng giả hệ kim." Đồng Ngải Linh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vân Trạch Hạo liền đoán được anh đang nghĩ gì. Một anh hùng trẻ tuổi như Vân Trạch Hạo, với bọn họ thì tận thế đến là một cú sốc lớn. Đã thức tỉnh dị năng thì còn tốt, nếu như không thức tỉnh dị năng thì cuộc sống của bọn họ so với trước kia sẽ khác biệt một trời một vực. Người có tính cách kiên cường vẫn có thể ra ngoài để nâng cao sức mạnh, ngược lại cũng chỉ có thể trở thành thức ăn trong miệng tang thi mà thôi. "Tôi cũng là dị năng giả?" Vân Trạch Hạo nghe Đồng Ngải Linh nói, còn tưởng là mình nghe nhầm. "Có phải anh có thể nghe rất rõ âm thanh ở phía xa đúng không? Anh thử tập trung tinh thần đi, thử xem có thể ngưng tụ ra thứ gì đó không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]