Meo tôi là một con mèo. Bởi vì nhà đã hết pate nên cô chủ của tôi phải đi mua, nhưng tôi chờ lâu quá vẫn chưa thấy cô ấy về meo~
Chắc cũng được vài ngày, tôi đói lả và khát nước vô cùng, bởi vì cô chủ xích lại nên không thể đi đâu được meo~
Chờ đã tôi không phải là mèo!
Bạch Dạ vươn cái chân nhỏ tự tát mình một cái cho tỉnh táo. Sau khi cảm nhận một chút đau đớn hắn mới biết mình không có nằm mơ.
Hắn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Bởi vì lao lực nên đột quỵ trong khi ngủ. Hắn là Dạ - Bạch Dạ meo~.
Chết tiệt! Bạch Dạ ôm mặt lăn lộn trên sàn nhà, cố gắng tìm lại cái trí nhớ ít ỏi trước kia. Đã ba ngày hắn sống mơ hồ trong cái nhà này, ngoài một chút ký ức kiếp trước, cùng một chút ký ức thân thể mèo, hoàn toàn không kiếm được thông tin gì hữu ích.
Mà dù sao, cũng chỉ là một con mèo béo, còn bị thiến mất hai hòn bi, làm gì có hồi ức gì tốt đẹp đâu. Bạch Dạ trước đây chưa từng nắm tay một cô gái, hiện tại trở thành thái giám, tâm cũng hơi đau nhiều chút.
Cô gái là chủ nhân của con mèo này rời nhà đã lâu, nước uống và thức ăn bên cạnh đã hết từ hôm qua. Bạch Dạ chỉ còn nước cắn đứt dây buộc, nhảy nhót tìm đồ ăn. Trong tủ lạnh cùng với tủ bếp đều không có gì ăn được.
Không sao! Nam tử hán đại trượng phu chết trên chiến trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hoi-quy/2865886/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.