Tất cả đều do một mồi lửa lớn mà thành.
Phùng Bá Nghi dùng hết sức bình sinh, quăng cây đuốc đang cháy hừng hực vào con quái vật, kết quả nó né được, cây đuốc rơi ra phía sau.
Nó cười, cười tươi đến méo mó gương mặt, nó trêu ngươi lão Phùng ảo tưởng sức mạnh không biết tự lượng sức. Làm sao một cây đuốc nhỏ bé có thể giết chết một sinh vật mạnh mẽ như nó được?
Phùng Bá Nghi cũng cười, ông ta quay lại nhìn Tiêu Sở, đáy mắt ánh lên chút dịu dàng, rất nhanh liền không thấy nữa. Ông ta cầm chặt lấy cổ tay Sở Tiêu, gằn từng chữ một:
"Có cơ hội liền chạy. Biết chưa thằng trứng thối!"
Ngọn đuốc vừa chạm đất, bỗng nhiên nền nhà bắt lửa bùng lên cháy dữ dội. Nhìn kỹ trên sàn la liệt đồ dễ cháy, hơn nữa còn tẩm dầu cháy càng mạnh lên. Quái vật thét lên một tiếng chân nọ đá chân kia vội chạy vào góc phòng. Cánh cửa duy nhất ra vào đang cháy hừng hực, Bạch Dạ đã chuẩn bị trước tẩm dầu tất cả những gì có được, lợi dụng lúc lão Phùng đánh lạc hướng mang đến, chỉ chờ lão ta ném mồi lửa là hoàn thành.
Phùng Bá Nghi: "Nếu mày chạy thật nhanh sẽ không bị bắt lửa. Hiện tại lối ra đã thông suốt. Mau đi đi!
Tiêu Sở: "Vậy còn ông?"
Phùng Bá Nghi: "Mày nghĩ tao thành cái dạng này còn có thể đi ra ngoài? Mau cút cút đi! Đợi dầu cháy hết chỉ có con đường chết!"
Ông ta liếc nhìn Bạch Dạ, tán thưởng mà nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hoi-quy/2865875/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.