Nhóm sinh viên nhanh chân chạy đến phía chiếc xe, chỉ có Tôn Khả Khả chần chừ vài giây cũng luống cuống chạy theo. Cô không muốn bị bỏ lại một mình, mặc dù mấy người kia có thể không phải quân đội mà là người xấu, Tôn Khả Khả quyết định đặt cược.
Nhưng, có vẻ cô đã cược sai.
Trần Phỉ nheo mắt nhìn đám thanh niên chạy tới, cười nhạt hất hàm với một tên đàn em:
"Đàn ông thì giết, giữ mạng cho mấy con đàn bà."
Tên đàn em hiểu ý nở nụ cười đê tiện. Hắn chỉnh lại súng trường khoác trên người, bình tĩnh xuống xe.
Trần Vi An chỉ nghĩ rằng quân đội không bỏ rơi người dân, từ đây đến hầm trú ẩn nói là ngắn nhưng cũng không ngắn, hơn nữa có thể còn nhiều xác sống lang thang, cô ta cần một biện pháp an toàn để đến nơi.
Dựa vào sắc đẹp của mình chắc chắn được ưu ái. Trần Vi An nghĩ thầm, nhoẻn miệng cười duyên dáng chạy nhanh chân hơn. Cô ta không muốn ở ngoài này phơi nắng nữa đâu, mới có mấy ngày da đã xỉn màu rồi.
"Các anh ơi! Có thể đưa chúng em đến hầm trú ẩn được không các anh? Bọn em mấy ngày rồi lăn lộn bên ngoài đã mệt muốn chết rồi!"
Cô ta nói bằng chất giọng ngọt ngào. Trần Vi An trong lòng đắc ý nghĩ lũ đàn ông thật dễ nghe lời, bên ngoài thể hiện mười phần đáng thương khổ sở, còn rơm rớm nước mắt.
Cô ta không nhìn thấy những kẻ ngồi trong xe ánh mắt như lang sói nhìn mình hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hoi-quy/2865859/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.