"Vi An, Vi An cậu đừng khóc nữa! Nhìn về bên này..."
Cô khóc sao? Trần Vi An đưa tay chạm vào mặt, trên đó đã ướt đẫm nước mắt.
Cậu ấy khá xinh xắn, nhưng không giống cô có làn da trắng sứ, gương mặt búp bê, cậu ấy trông khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống. Đôi mắt nâu kia luôn rạng rỡ khiến cho cô có chút ghen tị.
Trần Vi An rất buồn vì bị bạn học cùng lớp làm hỏng búp bê, đó là món quà bà ngoại mua cho cô, món quà cuối cùng. Bà ngoại cô mất được một tuần rồi.
Cô nhìn về nơi Tôn Khả Khả chỉ tay đến, ở đó có một cái cây lớn. Cậu ấy đưa mình đến đây làm gì?
Tôn Khả Khả nắm tay cô kéo đi, bàn tay cậu ấy rất ấm và mềm. Trần Vi An nghĩ, nếu cứ nắm như vậy không buông ra cũng tốt.
Đối với Trần Vi An mới tới khu nhà quê này sinh sống ít ngày, ngoại trừ Khả Khả ai cũng không thân. Bạn nữ cùng lớp thấy vẻ ngoài cô khác biệt liền rủ nhau tẩy chay, chỉ có duy nhất Khả Khả ngu ngốc kia...
Từ đằng sau chỉ nhìn thấy gò má màu bánh mật phúng phính. Tôn Khả Khả làm bạn với cô thì được lợi ích gì chứ?
Bọn họ đến dưới gốc cái cây lớn, Khả Khả thần bí nhìn cô cười, lấy một cái que lớn bắt đầu đào gốc cây. Một hồi chạm vào vật gì đó cứng chắc, cậu ấy vứt que đi bắt đầu dùng tay bới, lôi ra một hộp thiếc.
Trần Vi An tò mò vén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hoi-quy/2865856/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.