Ánh sáng ban mai rực rỡ chiếu vào thung lũng, bốn người Tinh Hà đi tới dưới vách núi động phủ Cố Phồn, chuẩn bị nói lời tạm biệt với cô trước khi đi.
Lục Nhai thúc giục giày phi hành đáp xuống.
Mạnh Liên Doanh: “Phồn Phồn đâu?”
Lục Nhai trước sau như một mặt không chút thay đổi: “Tối hôm qua hình như cô ấy có cảm ngộ, có thể phải bế quan vài ngày.”
Mạnh Liên Doanh:...
Phong Hỏa: “Đây là chuyện tốt a, không phải lúc trước Phồn Phồn nói tu chân giả nếu như giác ngộ, hiệu quả tốt hơn so với ngồi thiền tu luyện vài năm sao, để cho Phồn Phồn bế quan đi, chúng ta đi.”
Tinh Hà gật đầu với Lục Nhai, mang theo đồng đội rời đi.
Lục Nhai đưa mắt nhìn bốn người vòng qua một mảnh rừng cây, lúc này mới bay về động phủ.
Cố Phồn vẫn nằm ở trên giường, duy trì trạng thái vừa mới tiến vào tu luyện, Lục Nhai sợ động tác của mình đánh thức cô nên chỉ buông màn xuống, che lấp bóng dáng ngủ say của cô trên giường.
Trong núi sâu rừng già, khắp nơi yên tĩnh, Lục Nhai ngồi trên sô pha bên ngoài, ngẩng đầu đập vào mắt chính là chậu hoa lẻ loi kia.
Cố Phồn vừa ngủ, liền ngủ nửa tháng.
Lục Nhai ở bên ngoài trông coi cô nửa tháng.
Nhưng Cố Phồn không thể nhận thức được thời gian, cơn bão Nguyên Dương Lục Nhai cho cô, cô chỉ dùng một đêm hấp thu sạch sẽ, thời gian còn lại đều là củng cố cảnh giới, bởi vì tu vi tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-ham-ca-man/3590772/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.